"Đều là do bà nuông chiều ra đấy, bà xem con bé bây giờ, đây là phạm tội đấy."
Vương Đan Đan đã bắt đầu rơi nước mắt: "Con không có, con không có..."
"Đừng có hung dữ với con bé như vậy."
Là người trong cuộc, Hạ Lý Lý và Lăng Tiêu chỉ kể lại những gì mình thấy, Hiệu trưởng Ung cũng không muốn hủy hoại danh tiếng của Học viện, chỉ có thể âm thầm tìm những học sinh đó, đồ vật đã tìm lại được, phần lớn mọi người cũng không truy cứu nữa.
Nhưng mà bút máy của thầy Nhãn Kính vẫn chưa tìm thấy, Vương Đan Đan cũng một mực khẳng định, cô ta không lấy thứ đắt tiền như vậy.
Hạ Lý Lý như nhìn thấu cô ta vậy: "Tôi biết bút máy ở đâu."
Vương Đan Đan nhìn ánh mắt của cô, không hiểu sao lại cảm thấy sợ hãi.
"Nếu cậu không muốn tôi nói ra thì hãy nói cho mọi người biết rốt cuộc là ai sai khiến cậu." Giọng nói như mê hoặc vang lên bên tai cô ta, Vương Đan Đan lắc đầu, chuyện này cô ta tuyệt đối sẽ không khai ra, nếu không thì công việc của cha cô ta sẽ mất.
Nhưng Hạ Lý Lý như nhìn thấu tâm tư của cô ta vậy: "Thực ra cha cậu mấy ngày trước đã mất việc rồi, cậu tin không? Cậu bảo vệ cô ta như vậy nhưng cô ta có từng nghĩ đến việc bảo vệ cậu không?"
Sau khi chuyện này xảy ra, Vương Đan Đan cũng từng đi tìm Lâm Tuyết Lan nhưng Lâm Tuyết Lan lại tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến cô ta.
Dù sao thì trong lòng mọi người đều rõ ràng, người ăn trộm là Vương Đan Đan, Lâm Tuyết Lan cô ta thì không làm gì cả.
Vương Đan Đan nghe thấy lời thì thầm của Hạ Lý Lý, cảm thấy không thể tin nổi: "Cậu đừng có lừa tôi nữa, tôi sẽ không mắc lừa đâu."
"Vậy thì cậu có thể hỏi cha cậu mà."
Vương Đan Đan chỉ có thể giả vờ dũng cảm hỏi cha Vương: "Cha, dạo này công việc của cha thế nào rồi."
Cha Vương vốn đang tức giận, nghe thấy câu này thì lập tức chột dạ: "Tốt lắm, con hỏi thế làm gì."
Thực tế thì, mấy ngày trước ông đã bị Đơn vị sa thải, vì một dự án nghiên cứu thất bại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng ông không dám nói chuyện này cho người nhà, dù sao thì trụ cột trong nhà là ông.
Nhưng bây giờ con gái lại xảy ra chuyện như vậy, khiến trong lòng ông như lửa đốt, phiền muộn vô cùng.
Vương Đan Đan thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt kiểu "Quả nhiên cậu đang lừa tôi." nhìn Hạ Lý Lý.
Hạ Lý Lý thì hiểu rằng, có những người không đập đầu vào tường thì sẽ không quay đầu.
Cha Vương sao có thể nói ra chuyện như vậy trước mặt nhiều người như vậy.
DTV
Ai ngờ mẹ Vương vốn tính tình nóng nảy lại như nghĩ ra điều gì đó: "Dạo này ông về sớm thế? Chẳng lẽ là vì, ông đã mất việc rồi."
"Đừng có nói bậy." Bố Vương còn đang che giấu nhưng mẹ Vương đã hiểu rõ.
"Ôi trời ơi, thế này thì tôi sống sao đây, tôi c.h.ế.t quách đi cho rồi." Bà ta trực tiếp ngồi bệt xuống đất gào khóc.
Mẹ Vương ăn vạ, căn bản không muốn bồi thường: "Gửi con đến Học viện là để các người giáo dục, bây giờ thành ra như vậy, chúng tôi còn chưa truy cứu."
Hiệu trưởng Ung tức đến bốc khói vì cái lý lẽ ngang ngược này, Học viện đúng là nơi dạy dỗ học sinh nhưng mà nhân phẩm của một đứa trẻ quan trọng nhất vẫn là do cha mẹ giáo dục.
Bây giờ ông cảm thấy Vương Đan Đan như vậy thì việc ăn trộm cũng không có gì lạ, gia đình không giáo d.ụ.c tốt.
"Nếu không thể giải quyết riêng thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát giải quyết!"
"Vậy thì các người cứ báo đi, Học viện có tiếng xấu thì cũng không liên quan đến chúng tôi." Mẹ Vương tỏ vẻ bất cần.
Lúc này bố Vương lại mất hết mặt mũi, hơn nữa nếu thực sự báo cảnh sát thì sẽ ảnh hưởng đến tương lai của con gái.
"Chúng ta giải quyết riêng đi, đừng có ầm ĩ như vậy nữa."
"Ông ngay cả công việc cũng không có, bình thường cũng không quan tâm đến con, ông có tư cách gì mà nói câu này."