Quân Hôn Năm 80: Xuyên Thành Đại Mỹ Nhân Được Chồng Cưng Chiều

Chương 223



Biết được sự thật, Bùi Hoa Trân như sét đ.á.n.h ngang tai, hóa ra, tất cả những bất hạnh của bà, đều là do sự tham lam của nhà dì ghẻ.

"Tôi rút lại câu nói trước đó của mình, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho các người."

Anh họ cả thở dài: "Chuyện này giấu trong lòng tôi lâu quá rồi, tôi thực sự không nhịn được nữa, mẹ, chúng ta làm quá nhiều chuyện thất đức nên mới gặp báo ứng."

Hóa ra anh họ cả đã được chẩn đoán mắc bệnh nan y từ vài tháng trước nhưng anh ta không có tiền chữa bệnh, chỉ có thể về nhà ăn uống chờ chết.

"Trước đây tôi không tin làm việc xấu sẽ gặp báo ứng, bây giờ tôi không thể không tin."

Những năm này, anh ta làm gì cũng không thuận lợi, thậm chí bây giờ còn mắc bệnh nan y, sắp c.h.ế.t đến nơi, mà mẹ anh ta có thể nói là nguồn cơn của mọi chuyện, anh ta cũng oán hận bà ta tại sao lại độc ác như vậy, mà những báo ứng này đều giáng xuống những người con như họ.

Nhìn bóng lưng Bùi Hoa Trân rời đi, anh họ cả lắc đầu: "Hoa Trân, tôi còn có một số thứ muốn đưa cho cô."

Anh họ cả lấy ra một cái hộp, bên trong đựng mấy lá thư: "Phần lớn đã bị đốt cháy rồi, chỉ còn lại những thứ này, tôi nghĩ đây là đồ của cô nên trả lại cho cô."

Bùi Hoa Trân lạnh lùng nhận lấy phong thư, đi đến cửa cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ trầm giọng nói một câu: "Các người sẽ xuống địa ngục."

Nhìn bóng lưng bà ta rời đi, dì ghẻ thì nước mắt lưng tròng: "Con ơi, là mẹ có lỗi với các con."

"Mẹ, mẹ cũng đừng trách con vô tình, con cũng chỉ có thể ở đây với mẹ đến thế này thôi."...

Những năm gần đây, sau khi làng được chỉnh đốn, không còn như trước nữa, nơi đây đã thay đổi rất nhiều, lại như thể không có gì thay đổi, ít nhất, những đau khổ còn sót lại thì bà ta có lẽ cả đời này cũng không thể quên được.

Nếu không phải vì dì ghẻ chuốc t.h.u.ố.c cho bà ta thì đêm đó, bà ta làm sao có thể...

Bùi Hoa Trân đến Sơn Tuyền Thôn bên cạnh, muốn tìm Hạ Kiến Nhân nhưng lại phát hiện nhà họ căn bản không có ai.

Hỏi người hàng xóm bên cạnh mới biết, hình như là con trai cả nhà họ Hạ đã phạm chuyện gì đó, họ đã đi Kinh Thành vào đêm hôm trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhà họ Hạ có một căn nhà cấp bốn và một căn nhà tranh nát, Bùi Hoa Trân nhìn căn nhà tranh nát mà chìm vào suy tư.

"Ngôi nhà này làm sao mà ở được chứ?"

"Sao lại không ở được, con gái thứ hai mà họ nhận về không phải đã ở đây hai năm rồi sao?"

Bùi Hoa Trân chỉ thấy lòng mình thắt lại, hóa ra Lý Lý vẫn luôn ở một nơi như thế này, một căn nhà tranh nát thậm chí còn không có cửa sổ.

Người hàng xóm thấy bà trông quen quen nên hỏi: "Bà là họ hàng nhà này à? Nhìn bà và đứa trẻ Lý Lý kia giống nhau quá."

Cũng không biết nhà họ Hạ từ lúc nào lại có người họ hàng giàu có như vậy.

Bùi Hoa Trân không trả lời, chỉ nói một tiếng cảm ơn rồi quay người rời đi.

Bùi Hoa Trân cũng không định nán lại đây nữa, bà định về sớm, bây giờ bà chỉ muốn gặp Lý Lý, nghĩ đến đứa con gái đã chịu nhiều khổ sở như vậy, lòng bà thấy chua xót.

Hóa ra, cô ấy thực sự là con gái tôi.

Lý Lý, mẹ sẽ đến tìm con ngay.

Ngay sau khi Bùi Hoa Trân rời đi một ngày, Thôn Sơn Lý lại có một chiếc ô tô đến, người đến là một người đàn ông trung niên cao lớn đẹp trai, ông ta đã đến đây nhiều lần, muốn tìm cô gái năm xưa nhưng chỉ bị một hộ gia đình ở đó nói rằng cô ta đã đi từ lâu rồi.

DTV

Những năm qua, ông ta vẫn luôn hối hận về hành động năm đó của mình nhưng ông ta không bao giờ gặp lại được cô gái ngây thơ năm nào nữa.

"Ông lại đến rồi à, tiếc là ông đến muộn một bước rồi." Ông lão run rẩy nói.

"Muộn một bước là sao?" Người đàn ông có một linh cảm không lành.