Quân Hôn Năm 80: Xuyên Thành Đại Mỹ Nhân Được Chồng Cưng Chiều

Chương 228



"Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?"

"Đã m.a.n.g t.h.a.i hơn một tháng rồi nhưng có thể bà ấy bị kích thích về mặt tinh thần, tuổi của sản phụ đã lớn, sản phụ lớn tuổi càng phải chú ý không được để bị kích thích một chút nào."

Tống Hồng Bác ngây người tại chỗ: "Mang thai rồi ư? Không thể nào, Mạn Hương đã hơn bốn mươi tuổi rồi, tôi cũng sắp năm mươi rồi..."

Ông không tin mà lắc đầu: "Không thể nào, bác sĩ, có phải nhầm lẫn gì không?"

"Chắc chắn không nhầm đâu." Bác sĩ bảo đảm hết lần này đến lần khác, những gì bà nói đều là sự thật, Tống Hồng Bác mới từ từ thay đổi biểu cảm lo lắng thành phấn khích.

Cuối cùng nghĩ lại, lại trở nên trầm ngâm.

Ông và Thạch Mạn Hương tuổi tác đều không còn nhỏ, đứa trẻ này xuất hiện không đúng lúc, ông sợ thân thể vợ không chịu nổi, huống hồ con trai vẫn chưa có tin tức ở Vân Thành, quá trình này sẽ khiến Thạch Mạn Hương rất mệt mỏi, ông không đành lòng.

DTV

Hạ Lý Lý và Bùi Hoa Trân túc trực bên cạnh Thạch Mạn Hương, đợi bà mở mắt ra, trong lòng vẫn thấy khó chịu: "Xin lỗi, để mọi người chê cười rồi, lúc đó tôi rất khó chịu."

Hạ Lý Lý cẩn thận giải thích: "Dì, dì m.a.n.g t.h.a.i rồi, cơ thể suy yếu, cộng thêm tinh thần bị kích thích nên mới như vậy."

Thạch Mạn Hương sờ bụng, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Mang... m.a.n.g t.h.a.i rồi ư? Sao có thể chứ, dì đã ở cái tuổi này rồi..."

"Ở cái tuổi này vẫn có khả năng mang thai." Hạ Lý Lý an ủi Thạch Mạn Hương.

Lúc này Tống Hồng Bác cũng vẻ mặt nghiêm trọng đi tới, Hạ Lý Lý nhường một chỗ.

Tống Hồng Bác nắm c.h.ặ.t t.a.y Thạch Mạn Hương: "Đứa bé, không thể giữ lại."

Sản phụ lớn tuổi rất nguy hiểm, vừa rồi ông đã hỏi riêng bác sĩ, bác sĩ đã nói với ông như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thạch Mạn Hương không nói gì, chỉ có hai hàng nước mắt trong veo rơi xuống, bà biết tình hình hiện tại, giữ lại đứa bé này quả thực không thích hợp.

"Không phải vì lý do gì khác, so với đứa bé, anh càng hy vọng em khỏe mạnh vui vẻ."

Hồi m.a.n.g t.h.a.i Tống Tri Hành, Thạch Mạn Hương nôn rất dữ dội, những bà bầu khác đều tăng cân, còn bà thì sút cân, cuối cùng ngôi thai không chính, suýt thì một xác hai mạng, tình huống như vậy ông không muốn nhìn thấy thêm lần nào nữa.

Thạch Mạn Hương biết ý của Tống Hồng Bác nhưng trong lòng bà vẫn có chút không nỡ.

Hồi còn trẻ, họ cũng thử sinh thêm một đứa con, chỉ là mãi không được như ý, không ngờ đến khi trung niên thì nguyện vọng này lại thành sự thật.

"Bác sĩ nói em quá yếu, chúng ta có thể hoãn phẫu thuật lại." Tống Hồng Bác vẫn luôn an ủi Thạch Mạn Hương.

Thạch Mạn Hương vốn định nói gì đó, còn chưa kịp nói ra thì lúc này, người theo hầu bên cạnh Tống Hồng Bác đột nhiên hớt ha hớt hải chạy vào: "Tống thủ trưởng, có chuyện quan trọng, ngài cần phải qua đó ngay."

Tống Hồng Bác nhíu chặt mày vào thời khắc mấu chốt này, ông thực sự không muốn rời đi.

Thạch Mạn Hương nắm c.h.ặ.t t.a.y ông: "Hồng Bác, chuyện quốc gia là trên hết, anh đi làm việc trước đi, em không sao đâu, huống hồ Lý Lý và mọi người đều ở đây."

Do dự một lát, Tống Hồng Bác chỉ có thể bất đắc dĩ đứng dậy: "Chăm sóc dì của cháu cho tốt."

Ông chỉ có thể giao phó Thạch Mạn Hương cho Hạ Lý Lý, Hạ Lý Lý biết tầm quan trọng của sự ủy thác này, nghiêm túc gật đầu: "Yên tâm đi chú, cháu sẽ chăm sóc tốt cho dì."

Mãi đến khi bóng lưng của Tống Hồng Bác biến mất khỏi phòng bệnh, Thạch Mạn Hương mới đau khổ khóc lên.

Hạ Lý Lý hiểu nỗi đau của bà: "Dì, dì có phải muốn giữ lại đứa bé này không?" Vừa rồi cô quan sát bà rất lâu, phát hiện bà muốn nói lại thôi.

"Dì và chú Tống của cháu, vẫn luôn chỉ có Tri Hành là một đứa con, bây giờ cuối cùng cũng có thêm một đứa nữa, dì thực sự rất muốn giữ lại nó nhưng không biết cơ thể dì có chịu được không."