"Yên tâm đi, trung đội trưởng, chúng tôi không phải là trộm!"
Những người lính xung quanh đều cười ồ lên.
Lúc này Tống Tri Hành đã đến phòng chỉ huy của đoàn trưởng, đoàn trưởng lấy ra tờ báo cáo kết hôn trước đó của anh: "Đơn xin của anh, tổ chức đã thông qua rồi."
"Thật sao?" Trái tim anh đập thình thịch, anh và Hạ Lý Lý thực sự có thể thành đôi sao?
"Tất nhiên là thật, đây là kết quả nỗ lực của anh nhưng tổ chức cũng có một số lo ngại."
"Lo ngại gì?"
"Những năm gần đây, bên Công An vẫn luôn truy bắt một tổ chức buôn bán phụ nữ trẻ em, bây giờ phát hiện ra, bọn chúng có liên hệ chặt chẽ với Miến Điện ở biên giới này, gần đây ở thị trấn quê nhà của vợ chưa cưới cậu, phát hiện ra tung tích của bọn chúng, báo cáo kết hôn của cậu đã được chấp thuận, tôi cũng không tiện giữ cậu lại, lần này cậu về, chú ý quan sát một chút, tôi nhớ cậu còn có một người bạn đang làm cảnh sát ở đó, vừa hay các cậu quen biết nhau."
"Đoàn trưởng, em nghỉ phép cưới mà cũng phải điều tra án sao?"
"Tiện thể, tiện thể!" Đoàn trưởng nhấn mạnh mấy lần: "Thực ra tôi cũng không muốn làm phiền cậu chuyện này nhưng bây giờ bọn buôn người này quá càn rỡ, thủ đoạn rất tàn nhẫn, chúng ta chỉ có thể hợp tác với Công An địa phương để điều tra xem có manh mối gì không, đây là tài liệu của vụ án, cậu mang về xem! Đúng rồi, cậu dẫn thêm một người đi cùng."
Tống Tri Hành gật đầu, anh đến đây làm lính, chính là để bảo vệ lãnh thổ của tổ quốc, bảo vệ nhân dân, loại chuyện này anh không từ nan: "Nhận lệnh, đoàn trưởng."
Đồng thời nghĩ đến việc anh có thể gặp Hạ Lý Lý, trong lòng tràn ngập sự phấn khích và vui mừng.
Nghiêm Tuấn nhìn Tống Tri Hành thu dọn hành lý, trong lòng còn rất nhiều điều luyến tiếc: "Trung đội trưởng, giá như tôi có thể đi cùng anh thì tốt biết mấy."
Tống Tri Hành nghiêm mặt nói: "Cũng không phải là không được."
"Hả?" Nghiêm Tuấn vẻ mặt nghi hoặc.
"Lần này tôi về kết hôn, tiện thể phải điều tra một số chuyện, cậu đã muốn đi cùng tôi như vậy, vậy thì về cùng tôi đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc này đến lượt Nghiêm Tuấn ngơ ngác: "Anh nói thật hay lừa tôi vậy?"
"Tôi bao giờ lừa cậu, mau thu dọn đồ đạc đi, cùng tôi về."
Nghiêm Tuấn thầm vui mừng nhưng không khỏi cảm thán: "Trung đội trưởng, anh đúng là tận tụy, nghỉ phép cưới mà còn tiện thể làm nhiệm vụ."
"Tiện thể thôi."
Lúc này trong đầu Tống Tri Hành chỉ toàn hình bóng của Hạ Lý Lý, không để tâm đến lời trêu chọc của Nghiêm Tuấn, anh cầm tờ báo cáo kết hôn trên tay, trên mặt nở nụ cười ấm áp hiếm thấy.
Anh không chậm trễ thêm bất kỳ thời gian nào, chuẩn bị lên đường trở về Kinh Thành ngay lập tức.
Hạ Lý Lý hắt hơi một cái, cảm thấy mũi ngứa ngứa, lúc này, cô đang đi dạo cùng Thạch Mạn Hương.
Hầu hết thời gian Tống Hồng Bác đều không có nhà, cô rảnh rỗi sẽ đến chăm sóc Thạch Mạn Hương.
Sau khi uống t.h.u.ố.c Đông y, tình trạng cơ thể của Thạch Mạn Hương cũng ngày một tốt hơn, thậm chí bây giờ ngay cả chứng ốm nghén cũng không còn, sắc mặt cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Ông Tôn biết thai nhi của bà đã ổn định, còn đổi cho bà một phương t.h.u.ố.c bổ dưỡng khác.
Thạch Mạn Hương sờ bụng, tuổi đã cao như vậy rồi mà lại có thai nhưng từ trước đến nay nguyện vọng của bà chính là có thể có một đứa con gái, mặc dù Tống Tri Hành cũng rất hiểu chuyện nhưng một đứa con gái mềm mại thơm tho mới là điều bà mong muốn nhất.
"Lý Lý, nếu không có con, ta đã không có dũng khí giữ lại đứa trẻ này, chỉ là chuyện này ta vẫn chưa nói với Tri Hành, không biết nó có thể chấp nhận một đứa em gái kém nó hơn hai mươi mấy tuổi không."
DTV
"Con nghĩ anh ấy sẽ rất vui."
Hạ Lý Lý đã rất nóng lòng muốn biết biểu cảm trên khuôn mặt của Tống Tri Hành.
Nếu ở thời hiện đại, có lẽ sẽ nảy sinh mâu thuẫn giữa mẹ chồng và nàng dâu nhưng Hạ Lý Lý lại thấy, với điều kiện gia đình như nhà họ nên sinh nhiều con, bồi dưỡng ra mấy nhân tài, nhà họ Tống lại không thiếu tiền, gen lại tốt.