Quân Hôn Năm 80: Xuyên Thành Đại Mỹ Nhân Được Chồng Cưng Chiều

Chương 248



"Làm nhiệm vụ khó tránh khỏi bị thương, đều là chuyện nhỏ."

Tống Tri Hành miệng lưỡi trơn tru nói qua loa cho xong nhưng mà bọn họ đều biết, bọn họ đã bao nhiêu lần vào sinh ra tử mới hoàn thành thuận lợi nhiệm vụ lần này.

"Mẹ, bây giờ mẹ vừa phải đi làm, vừa mang thai, vất vả cho mẹ quá."

Thời kỳ m.a.n.g t.h.a.i quả thực sẽ nghĩ nhiều hơn một chút, bây giờ Tống Tri Hành hỏi như vậy, Thạch Mạn Hương lại thấy tủi thân: "Đến con trai còn biết thương mẹ, bố con thì vẫn đang giận dỗi."

"Con cũng biết tính bố, bố chắc chắn là sợ mẹ vất vả quá, mẹ sắp năm mươi tuổi rồi, đột nhiên mang thai, sức khỏe chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng."

"Lý Lý thường xuyên chăm sóc mẹ, thực ra mẹ cũng không thấy vất vả." Hơn nữa còn là sự mong đợi đối với một sinh mệnh nhỏ bé.

Sau khi Thạch Mạn Hương ngủ, Hạ Lý Lý mới có cơ hội ở riêng với Tống Tri Hành, tính ra, hai người đã mấy tháng không gặp nhau rồi.

"Lý Lý... Cuối cùng anh cũng về rồi." Anh muốn nói, mỗi lần đối mặt với tử thần, trong đầu anh luôn hiện lên hình bóng của cô nhưng lại sợ làm cô sợ.

"Nhìn anh lành lặn trở về, em cũng yên tâm rồi, dì Thạch vẫn luôn lo lắng cho anh, bị anh dọa đến nỗi phải nhập viện."

Hạ Lý Lý quay người lại, vừa vặn đối diện với đôi mắt của anh.

Đôi mắt của anh giống như biển cả sâu thẳm, khiến người ta không nhịn được mà đắm chìm vào đó, ngay sau đó cô mới nhận ra, hai người nhìn nhau quá lâu rồi.

Tống Tri Hành vội vã đi đường, râu trên cằm còn chưa kịp cạo, cả người lại càng thêm nam tính, đứng trước mặt Hạ Lý Lý, khiến trái tim cô không ngừng đập.

Hạ Lý Lý ngẩng đầu nhìn công đức của anh, lại tăng không ít, xem ra, chuyến này bọn họ lại không biết cứu được bao nhiêu người.

"Trước kia anh lừa em, em không tức giận chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng điệu cẩn thận của anh, không giống chút nào với anh trước kia luôn tính toán mọi chuyện trong lòng bàn tay.

"Anh lừa em chuyện gì?"

"Anh nói đi công tác, thực tế là trở về Bộ Đội."

Hạ Lý Lý im lặng một lát, ngẩng đầu nói: "Em sao có thể tức giận được chứ, mỗi người đều có quyền lựa chọn tương lai của mình, hơn nữa, anh làm như vậy là để bảo vệ đất nước và nhân dân, em chỉ thấy anh rất vĩ đại, sao có thể vì chuyện này mà tức giận được."

Lúc này trong túi của Tống Tri Hành vẫn còn tờ giấy đồng ý kết hôn, chỉ cần anh đưa cô đến Cục Dân Chính làm thủ tục đơn giản là hai người có thể chính thức trở thành vợ chồng nhưng không hiểu sao, bây giờ anh lại do dự.

Anh là quân nhân, lại là chiến sĩ biên phòng, mấy năm nay, tình hình biên giới Vân Thành ngày càng nghiêm trọng, mỗi lần làm nhiệm vụ, có thể trở về an toàn hay không cũng là một vấn đề.

Mà bây giờ vì muốn trói buộc cô bên cạnh mình, anh lại phải hy sinh hôn nhân của cô, Tống Tri Hành không đành lòng cũng không muốn, rõ ràng trên đường còn đang nghĩ cách nói tin tốt này với cô nhưng mà nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ trong sáng của cô, đôi khi anh lại thấy mình có phải quá đê tiện hay không.

Cuối cùng anh vẫn buông tay xuống, ngược lại Hạ Lý Lý lại kiễng chân, gỡ chiếc lá trên tóc anh xuống: "Là lá khô, không biết đã sắp đến mùa đông rồi."

Lúc Tống Tri Hành đi rõ ràng vẫn là cuối mùa hè nhưng mà bây giờ đã đến mùa đông, gió lạnh thổi tới, cô thậm chí còn cảm thấy run rẩy.

Vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Thạch Mạn Hương, bọn họ nói chuyện trên sân thượng, dưới ánh đèn yếu ớt, mũi của Hạ Lý Lý dường như đã bị đông cứng: "Mùa đông ở đây thật lạnh."

DTV

Cô chớp chớp mắt, trông giống như một chú nai con vô hại.

Tống Tri Hành chịu không nổi ánh mắt như vậy nhất, anh cởi áo khoác quân đội xuống, trực tiếp khoác lên người Hạ Lý Lý.

Bản thân anh đã cao lớn, áo cũng đặc biệt rộng, mặc trên người Hạ Lý Lý giống như một đứa trẻ trộm mặc quần áo của người lớn vậy.