Quân Hôn Năm 80: Xuyên Thành Đại Mỹ Nhân Được Chồng Cưng Chiều

Chương 300



"Xe? Xe gì?" Hạ Lý Lý tò mò nhìn sang.

Sau đó cô thực sự nhìn thấy một chiếc ô tô nhỏ màu xanh lam mới tinh, Hạ Lý Lý cũng không ngờ thời đại này lại có những chiếc ô tô nhỏ đẹp như vậy.

Tống Tri Hành xuất hiện sau lưng cô: "Mẹ vợ thật có lòng, Fiat hiện giờ được coi là loại ô tô nhỏ rất thịnh hành, con nhà giàu thích lái loại này."

Đây không phải là loại ô tô đắt nhất nhưng tính năng giá thành rất cao, không xa hoa, rất khiêm tốn, rất phù hợp với những cô gái như Hạ Lý Lý.

Tống Tri Hành lắc đầu: "So với mẹ em, anh thật hổ thẹn, một chiếc ô tô nhỏ như vậy, anh thực sự không mua nổi."

Một chiếc ô tô bây giờ, giá thực sự rất cao, gần bằng một vạn tệ một chiếc, đối với cá nhân Tống Tri Hành mà nói thì đây thực sự là một khoản chi tiêu cực lớn, thời đại này, hộ gia đình có thu nhập một vạn tệ, ở thời của Hạ Lý Lý có thể coi là triệu phú.

Tống Tri Hành là quân nhân, thực sự có một chút trợ cấp, vì có công trạng trong quân ngũ, trợ cấp của anh ta được coi là khá nhiều, Hạ Lý Lý cũng có thể hiểu được điều này, hơn nữa chuyện kiếm tiền, cứ giao cho cô là được.

"Anh đã đưa tất cả những gì anh có cho em rồi, thế là đủ rồi."

Hạ Lý Lý lấy ra từ trong túi một lá thư, chính là thư của Bùi Hoa Trân gửi cho cô: "Lý Lý, con đã lớn rồi nhưng mẹ lại không được tham gia vào quá trình trưởng thành của con, những thứ này mẹ nhờ người khác mua, người nhà Đường Gia sẽ không tra ra được, sau này những thứ này đều sẽ được sang tên dưới tên con, cũng coi như là của hồi môn mẹ chuẩn bị cho con, bù đắp một chút những thiếu sót của mẹ đối với con."

Trong túi còn có một phong bì đỏ, bên trong có mấy nghìn tệ, ngoài ra còn có một số đồ trang sức bằng vàng, còn có địa điểm ngôi nhà.

Hạ Lý Lý nhìn những thứ này, hốc mắt lập tức đỏ hoe, nếu như nguyên chủ ở đây, nhìn thấy mẹ ruột đối xử với mình như vậy, cô ấy hẳn sẽ rất vui, chỉ là, trong cuốn sách đó, cô ấy chỉ là một nữ phụ độc ác mà thôi.

"Tiếc là bây giờ em không có bằng lái, nếu không có thể lái xe đưa anh đi đâu gió rồi, bây giờ vẫn phải đi xe đạp thôi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Điện thoại trong nhà reo lên, Tống Tri Hành nghe điện thoại: "Con biết rồi."

"Bà nội đến rồi, bảo chúng ta đến đại viện ăn cơm, vừa lúc anh phải thông báo cho họ tin vui của chúng ta."

Hai người trở về Tống Gia, Tống Hồng Bác đang đích thân vào bếp nấu canh cho vợ mình, thấy Tống Tri Hành đến, ông nghiêm mặt nói: "Đến vừa lúc, con đi xào thêm mấy món nữa."

"Cha, cha gọi con đến để ăn cơm hay là nấu cơm vậy."

"Đây vốn dĩ là việc mà đàn ông chúng ta nên làm, ra ngoài vì mọi người, ở nhà thì vì gia đình nhỏ, trước giờ ta vẫn không có thời gian ở bên mẹ con, bây giờ rảnh rỗi rồi, vừa lúc có thể ở nhà bầu bạn với bà ấy nhiều hơn nhưng mà bây giờ không kịp rồi, con mau đến giúp cha cắt rau đi."

DTV

Tống Tri Hành cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cha mình vào bếp: "Cha, còn biết nấu cơm sao?"

"Trước kia lúc còn khổ, cái gì mà chẳng làm, nấu cơm đã là kỹ năng sống đơn giản nhất rồi."

Hai người đàn ông to lớn bận rộn trong bếp, chỉ còn lại bà nội, Thạch Mạn Hương, Hạ Lý Lý, ba người ngồi quanh bàn trò chuyện.

Bà nội vừa nhìn thấy cái bụng lớn của Thạch Mạn Hương thì vui mừng ra mặt: "Không ngờ hai đứa còn có thể được hưởng phúc con đàn cháu đống, xem ra trước kia bà đi cầu xin ở Bạch Vân Quán là thật."

Ban đầu chỉ là thuận miệng nói vậy, không ngờ Thạch Mạn Hương lại thực sự mang thai, bất kể là trai hay gái, đối với bà nội mà nói đều là bảo bối trời ban.

"Bây giờ ta chỉ mong là con có thể bình an sinh hạ đứa bé này, đúng rồi, lúc nào rảnh thì phải đến Bạch Vân Đạo Quán để trả lễ."