Quân Hôn Năm 80: Xuyên Thành Đại Mỹ Nhân Được Chồng Cưng Chiều

Chương 303



Ban đầu Chu Viêm chỉ cần ngồi tù mười lăm năm, vì chuyện này mà biến thành hai mươi năm, những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời đều phải trải qua trong tù.

Mẹ Chu tìm đến Hạ Kiến Nhân, bắt ông ta phải trả lại toàn bộ số tiền đã nhận: "Đã chuyện này không thành công thì ông phải trả lại số tiền đó." Bà ta không thể vừa mất tiền vừa mất quân.

Hạ Kiến Nhân vẫn chưa hiểu ý của bà ta là gì: "Rõ ràng con trai tôi đã nhận hết tội theo ý của bà, chuyện này liên quan gì đến chúng tôi?"

"Ai mà biết được các người có phải mặt ngoài một đằng, sau lưng một nẻo, lấy tiền rồi lại đi tố cáo không, tóm lại chuyện này không thành công, chính là lỗi của các người!" Mẹ Chu tức giận đến mức bốc hỏa.

Hạ Kiến Nhân nhìn đám người sau lưng mẹ Chu, xem ra nếu chuyện này không giải quyết được, hôm nay ông ta không tránh khỏi một trận đòn, ông ta đột nhiên nghĩ đến Hạ Lý Lý: "Chắc chắn là Hạ Lý Lý, chắc chắn là cô ta tố cáo, tôi nào có gan như vậy, cho dù tôi muốn tố cáo, tôi cũng không hiểu những thứ này, tôi chỉ là một người nông dân Hương Hạ."

"Hạ Lý Lý?"

"Đúng, đúng, chính là cô ta, cô ta từng là con gái tôi."

"Từng là con gái ông, sao vợ ông lại cắm cho ông cái sừng thế?"

Hạ Kiến Nhân cúi mặt nói: "Không phải, không phải như vậy, là cô ta căn bản không phải con ruột của chúng tôi, hơn nữa con nhóc c.h.ế.t tiệt đó rất hay trả thù, chính tay cô ta đưa bà nhà tôi vào tù."

"Đó là chuyện của các người, cô ta chỉ hận không được các người sống không tốt, sao lại phải hãm hại con trai tôi?"

Hạ Kiến Nhân nhất thời cũng không nói nên lời: "Cô ta rất thông minh."

"Lý do của ông quá ư là vớ vẩn, nếu ông không lấy được tiền thì tôi sẽ không tha cho ông, lần sau sẽ không giống như hôm nay đâu."

Hạ Kiến Nhân vẫn không tránh khỏi một trận đòn, đúng là mất cả chì lẫn chài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Số tiền đó một phần ông ta đã tiêu xài, một phần bị Liễu Hương Mai giấu đi, bây giờ bảo ông ta đi đâu tìm ra số tiền đó.

Cứ nghĩ đến Hạ Lý Lý là ông ta lại nghiến răng nghiến lợi, con nhóc c.h.ế.t tiệt này, chưa từng làm được chuyện tốt lành gì.

Ông ta muốn tìm Lâm Tuyết Lan nhưng từ sau lần trước xảy ra chuyện đó, bảo vệ của Học Hiệu đã tăng lên rất nhiều, người lạ không được phép tụ tập ở cổng trường.

Bây giờ bộ dạng của ông ta rất đáng ngờ, nếu tìm Lâm Tuyết Lan có khi còn bị bắt, hơn nữa Liễu Hương Mai đã nói với ông ta rất nhiều lần, không được đi tìm Lâm Tuyết Lan nữa, con đường này chắc chắn không đi được.

Nếu đi tìm Hạ Lý Lý, ông ta lại sợ người đàn ông cao lớn mặc quân phục bên cạnh cô, bây giờ ông ta dường như chỉ còn một lựa chọn, hơn nữa ông ta có thể dùng chuyện đó để uy h.i.ế.p người phụ nữ kia.

Nghĩ đến đây, Hạ Kiến Nhân khắp nơi dò hỏi tin tức của Bùi Hoa Trân, cuối cùng cũng tìm được đến Tri Vị Phạn Điếm này.

Bùi Hoa Trân nói chuyện làm ăn xong, đang chuẩn bị lên xe thì thấy một người đàn ông quần áo rách rưới, toàn thân đầy thương tích nhìn chằm chằm bà ta, vệ sĩ bên cạnh phát hiện ra lập tức chuẩn bị đuổi Hạ Kiến Nhân đi.

Bùi Hoa Trân chỉ lạnh lùng liếc ông ta một cái, không định để ý đến ông ta.

Hạ Kiến Nhân lớn tiếng gọi to: "Hoa Trân, Hoa Trân, chuyện năm đó bà không muốn biết sao? Tôi nhớ ra một số manh mối rồi!"

DTV

Bùi Hoa Trân nhíu chặt mày, Hạ Kiến Nhân này lại muốn làm trò gì đây nhưng liên quan đến chuyện đó, bà ta chỉ có thể bảo tài xế dừng xe.

"Để ông ta qua đây!"

Hạ Kiến Nhân phấn khích chạy đến trước mặt Bùi Hoa Trân, người ông ta bốc mùi hôi thối, Bùi Hoa Trân bịt mũi hỏi: "Ông nhớ ra điều gì?"

"Hoa Trân, Hoa Trân bà xem tôi bây giờ thế này, vừa bẩn vừa thối, hơn nữa trên phố lớn cũng không tiện nói chuyện, dù sao đây cũng liên quan đến sự riêng tư của bà, bà có thể cho tôi ăn một bữa, tắm rửa sạch sẽ rồi chúng ta từ từ nói chuyện được không?"