Bố mẹ Nhậm Tuấn bị mắng cho một trận ra trò, mất hết mặt mũi, trong lòng cũng không dễ chịu.
Hơn nữa, Nhậm Tuấn sắp thi đại học rồi, đúng là họ quản lý cậu ta quá lỏng lẻo.
Nhậm Tuấn tan học về nhà, phát hiện bố mẹ thường không quản cậu ta, vậy mà lại nghiêm mặt ngồi trên ghế sofa: "Tuấn Tuấn, dạo này con ở Học Hiệu thế nào?"
Vẫn là mẹ cậu ta mở lời hỏi trước, Nhậm Tuấn ném cặp lên ghế sofa: "Tốt lắm."
"Dạo này học có thấy khó không?"
"Không có gì khó khăn." Cậu ta tiện tay cầm lấy một quả táo, định đưa lên miệng.
"Con còn dám ăn à, nộp đồ ra đây!" Cha Nhậm nghiêm mặt đưa tay ra.
"Đồ gì cơ?"
"Đừng tưởng bố không biết, cái máy ảnh mà dì con tặng con, con mang vào Học Hiệu, thứ này có thể mang vào Học Hiệu được sao? Thầy cô của con đã gọi điện đến trách rồi, bản thân con còn không nhận ra lỗi sao?"
Lưng Nhậm Tuấn lạnh toát: "Ai gọi điện cho bố mẹ?"
"Con còn dám hỏi, đương nhiên là giám thị của các con gọi rồi, đừng có nói nhảm, nộp đồ ra đây."
Nhậm Tuấn chắc chắn sẽ không nộp máy ảnh, nếu nộp thì chẳng phải là để bố mẹ biết bí mật của cậu ta sao.
Ánh mắt cậu ta liếc về phía cặp sách, cha Nhậm đã biết máy ảnh giấu ở đâu rồi, ông ta trực tiếp cầm lấy cặp sách, quả nhiên lục được máy ảnh trong đó: "Thứ này chúng ta tịch thu, bây giờ tâm trí của con phải đặt vào việc học, hiểu chưa?"
Tim Nhậm Tuấn đập thình thịch: "Con biết nhưng mà bố, bố có thể trả máy ảnh cho con trước được không..."
Mẹ Nhậm cảm thấy không ổn, con trai toát mồ hôi hột, dường như có chuyện gì đó đáng sợ, bà ta cầm lấy máy ảnh, không chắc chắn hỏi: "Trong này có chụp được bức ảnh kỳ lạ nào không?"
"Không có, không có, mẹ, không có." Nhậm Tuấn hoảng loạn nói.
Nhưng mẹ Nhậm đã cầm lấy máy ảnh, bà ta hiểu con trai mình, nếu không có chuyện gì thì sao cậu ta lại hoảng loạn như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô của Nhậm Tuấn thích chụp ảnh, nhà họ vừa hay có một phòng tối*, mẹ Nhậm đưa cuộn phim cho cô của Nhậm Tuấn, bảo cô ấy rửa ra, bên trong rốt cuộc có gì mà khiến Nhậm Tuấn hoảng loạn như vậy, ngàn vạn đừng ảnh hưởng đến việc học của cậu ta.
(phòng tối* để rửa ảnh từ phim)
DTV
Cô của Nhậm Tuấn rửa ảnh ra, nhìn những bức ảnh Nghiêm Tuấn chụp, bà ta càng cau mày.
"Anh, chị dâu, ảnh rửa ra rồi, hai người xem đi."
Lúc này, Nhậm Tuấn đã bắt đầu run rẩy toàn thân, cậu ta chỉ muốn chụp những bức ảnh có thể hãm hại Hạ Lý Lý và Nghiêm Tuấn nhưng những bức ảnh khác thì tuyệt đối, tuyệt đối không thể để người khác phát hiện ra.
Cha Nhậm lật xem những bức ảnh, lúc đầu chỉ là một số bức ảnh của nữ sinh bình thường nhưng càng xem về sau, lại càng trở nên kỳ quái.
Chân, đùi, n.g.ự.c của các cô gái...
"Nhậm Tuấn, con chụp những thứ này là gì?"
"Không có, đây đều là hiểu lầm."
"Thảo nào mà giám thị của các con phải gọi điện đến cảnh cáo chúng ta, không ngờ tâm trí của con toàn đặt vào những chuyện này, chuyện này mà bị phát hiện, con có biết là con sẽ phải ngồi tù không." Cha Nhậm tức đến nỗi lửa giận bốc cao, cầm lấy quả táo trên bàn ném thẳng vào đầu Nhậm Tuấn.
Mẹ Nhậm tái mặt, không ngờ đứa con trai bình thường trông ngoan ngoãn, học giỏi, vậy mà lại làm những chuyện như vậy sau lưng.
Bây giờ, Nhậm Tuấn đang thầm c.h.ử.i rủa Hạ Lý Lý, ở nhà, bình thường cô không cho cậu ta vào phòng tối, vì vậy cậu ta mới phải ra ngoài rửa ảnh nhưng lại để cho Hạ Lý Lý có cơ hội tìm được.
Nhưng bây giờ, bí mật chôn sâu nhất trong lòng cậu ta đã bị vạch trần.
"Con tiện nhân này là ai?" Mẹ Nhậm nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Con trai bà ta phẩm hạnh ngay thẳng, chắc chắn là con tiện nhân kia dụ dỗ con trai bà ta, muốn hủy hoại cậu ta.
"Không có, không có, là con tự chụp."
"Hừ, con còn dám nói ra, con có biết không, con làm những chuyện như vậy, nếu thực sự bị phát hiện, cả nhà chúng ta đều phải chịu liên lụy vì con, đừng nói đến đại học, con thậm chí còn không thể tốt nghiệp cấp ba!"