Đây chính là hình thức người nổi tiếng mang hàng đi bán đầu tiên, mà cô đã lợi dụng sự chênh lệch thời gian, đã sản xuất ra không ít những chiếc áo sơ mi như vậy.
Họ sẽ là những cửa hàng quần áo đầu tiên bán áo sơ mi đỏ, bây giờ chỉ cần xem có thể nổi tiếng ngay được không.
Bà nội Tống hạ sủi cảo xuống: "Mau đến ăn sủi cảo đi! Lạnh thì không ngon nữa."
Cả nhà quây quần bên bàn, vừa xem chương trình liên hoan mừng xuân, vừa ăn sủi cảo nóng hổi.
"Giá mà, Tri Hành cũng ở đây thì tốt biết mấy."
Bây giờ trong lòng bà chỉ có một suy nghĩ như vậy nhưng bà biết, Tri Hành vẫn đang làm nhiệm vụ bảo vệ đất nước, hơn nữa nơi anh ở rất xa xôi, muốn gọi điện thoại cũng là một chuyện khó khăn.
Thạch Mạn Hương buông đũa, thở dài: "Hồng Bác, em nhớ con trai quá, nghĩ đến chúng ta ở đây ăn sủi cảo, con trai vẫn đang chịu mưa dầm gió táp, trong lòng em thấy khó chịu quá."
"Biết rồi, đợi đến lần sau Tri Hành về, anh sẽ hỏi xem thằng bé có muốn nhận điều động không."
Mặc dù Tống Hồng Bác nói vậy nhưng ông biết, Tống Tri Hành chắc chắn sẽ không đồng ý, đây cũng là để an ủi Thạch Mạn Hương.
Hạ Lý Lý đang ăn sủi cảo, đột nhiên cảm thấy trong miệng c.ắ.n phải thứ gì đó cứng ngắc.
DTV
Lấy ra xem thì hóa ra là một đồng xu một xu, Bà nội Tống cười mị mị nói: "Điềm lành đây, vẫn là Lý Lý của chúng ta ăn được."
"Năm sau Lý Lý nhất định phải thi đỗ đại học danh tiếng!"
"Ta thì mong, con sớm giống như ta, sinh cho Tống gia chúng ta một đứa trẻ, bất kể là trai hay gái đều được!"
Ngay cả Tống Hồng Bác vốn nghiêm khắc cũng nói: "Lý Lý, chúc con khỏe mạnh, thuận buồm xuôi gió."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bùi Hoa Trân thì lấy ra một phong bao lì xì lớn: "Con ngoan, mẹ chỉ mong con mãi mãi vui vẻ bình an."
Lúc này, mọi người đều lấy ra phong bao lì xì, nhét đầy túi của Hạ Lý Lý.
Tống Tri Hành tuy không ở bên cạnh nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Cô không phải là một người cô đơn lẻ bóng, bây giờ cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Lúc này, Lâm Tuyết Lan không được vui vẻ như vậy, đây có lẽ là cái tết tệ hại nhất mà cô từng trải qua.
Điền Xuân Phương biết được người học nhất lớp của bọn họ lại là Hạ Lý Lý, thái độ đối với cô ta càng nghiêm khắc hơn: "Tốn nhiều tiền như vậy cho giáo viên để cho con đi học thêm, là để con học ra kết quả như vậy sao? Con có biết mẹ đã bỏ bao nhiêu tâm huyết vào con không? Vậy mà con còn không vượt qua được Hạ Lý Lý, thành tích trước kia của cô ta con cũng biết đấy, ở Học Hiệu là đứng bét, mẹ không tin, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, cô ta có thể từ một đứa ngốc tiến hóa thành một thiên tài."
Lâm Tuyết Lan không dám phản bác bà ta, cô biết Điền Xuân Phương là cha mẹ nuôi của cô, cô ta không có tư cách phản bác bà ta.
Nhưng Điền Xuân Phương lại đầy bụng lửa: "Rõ ràng là lúc mẹ cho cô ta đi học, cô ta đã làm mất hết mặt mũi của mẹ, bây giờ lại có thể thi được hạng nhất, chẳng lẽ cô ta gian lận sao?"
Trong lòng Lâm Tuyết Lan chấn động, cũng không phải không có khả năng này, Hạ Lý Lý thực sự có khả năng gian lận.
Chẳng lẽ là có giáo viên khác tiết lộ đề thi cho cô ta?
"Không được, dù thế nào đi chăng nữa, năm nay con đừng hòng được ăn tết vui vẻ, con ở nhà cho mẹ học sách cho nghiêm túc vào, không được ra ngoài! Nghe rõ chưa, con nhìn xem kết cục của những kẻ không ra gì kia kìa, con không muốn rơi vào cảnh như họ chứ? Con phải biết rằng bây giờ mẹ nghiêm khắc với con như vậy, là vì tương lai của con, mẹ đều là vì tốt cho con."
Điền Xuân Phương lải nhải không ngừng, khiến Lâm Tuyết Lan cảm thấy vô cùng áp lực.
Cô ta đương nhiên biết, cô ta hiểu hơn ai hết, nếu cô ta không cố gắng thì sẽ ra sao.