"Lý Lý, có bạn của cháu tìm cháu."
Hạ Lý Lý cầm lấy điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Hoắc Tiểu Anh: "Lý Lý, cô đúng là thần tiên thật, sao mà có tầm nhìn xa trông rộng thế, lô hàng của chúng ta chắc chắn sẽ bán chạy lắm, tôi vui đến nỗi không ngủ được."
"Cô cũng phát hiện ra rồi sao? Vậy thì phải đợi sau mùng năm mới bắt đầu bận rộn chuẩn bị rồi."
"Không sao, dù sao ở nhà tôi cũng không có việc gì, còn không bằng kiếm tiền sướng hơn."
"Được."
DTV
Khóe miệng Hạ Lý Lý nở nụ cười, nếu lô quần áo này có thể bán hết, họ hẳn sẽ có thể kiếm được một khoản lớn.
Như vậy là có thể bắt đầu kế hoạch thứ hai của cô rồi.
Bùi Hoa Trân uống một tách trà rồi vội vã rời đi, Hạ Lý Lý biết rằng ngay cả khi Tết đến, bà cũng không thể thanh thản được, đều là vì chuyện mà Đường Nghi Niên gây ra.
Tối nay Hạ Lý Lý định ở lại nhà họ Tống, ban đầu Thạch Mạn Hương muốn cô ở phòng của Tống Tri Hành nhưng cô vẫn kiên quyết ở trong căn phòng nhỏ của mình.
Nằm trên chiếc giường nhỏ, không khỏi khiến cô nhớ lại khoảng thời gian trước kia Tống Tri Hành ở phòng bên cạnh.
Thực sự có chút hoài niệm, nếu Tri Hành cũng ở đây thì tốt biết mấy.
Cô sờ môi mình, hành động thân mật nhất của hai người chính là hôn.
Bọn họ đã là vợ chồng chính thức rồi, vậy mà vẫn chưa ngủ cùng nhau.
Đây cũng là sự tôn trọng của Tống Tri Hành đối với cô, cô hiểu anh, trong lòng anh hẳn vẫn còn có chuyện lo lắng.
Nhắm mắt lại, Hạ Lý Lý đến không gian, vốn định xem gia sản của mình nhưng lại phát hiện ra một số đồ trang sức trước kia tìm lại được từ nhà họ Hạ.
Đa số đều không có giá trị nhưng lại có một khối ngọc khiến cô chú ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vốn dĩ thứ này là do Hạ Bình Bình lấy đi, vì khối ngọc này, cô ta đã mạo danh Hạ Lý Lý, được một thương gia giàu có để mắt tới, sau đó thương gia đó cưới cô ta, cô ta sống những ngày tháng tốt đẹp, tiện thể còn cùng Trần Ngụy Tấn làm ăn.
Còn thương gia đó tên gì, trong sách chỉ đề cập qua loa, không nhắc đến.
Nhưng thương gia đó thực sự đã cho nhà họ Hạ không ít chỗ tốt, đều là vì khối ngọc này.
Chẳng lẽ là vì khối ngọc này rất có giá trị sao?
"009, giúp tôi xem xem, cái này có thể bán được bao nhiêu tiền?"
009 bất lực trả lời: "Ký chủ, tôi chỉ là hệ thống, cũng không thể thẩm định ngọc được, nếu cô muốn biết giá trị, có thể đến hiệu cầm đồ hỏi thử xem, ở Kinh Thành này thì không thiếu gì hiệu cầm đồ."
"Hầu hết các hiệu cầm đồ đều là lừa đảo, tôi sợ bị lừa."
"Vậy cô có thể tìm một hiệu uy tín."
Hạ Lý Lý chớp chớp mắt, đúng là như vậy, cô có thể tìm một hiệu uy tín, hơn nữa khối ngọc này đối với cô mà nói cũng không có tác dụng gì, đến lúc đó cầm luôn đổi một khoản tiền, cũng tốt hơn là để ở đây phủ bụi.
Trong sách chỉ nói Hạ Lý Lý hồi nhỏ đã cứu một người, cũng không nói cứu như thế nào, cứu ai, đây chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Huống hồ cô cũng không cần phải bám víu vào thương gia giàu có nào nữa, bố chồng cô là thủ trưởng, mẹ chồng là đoàn trưởng, mẹ ruột cũng là thương gia, còn bản thân cô sao? Biết đâu cũng sắp trở thành thương gia rồi.
Đợi hiệu cầm đồ mở cửa, cô sẽ cầm khối ngọc này đi hỏi thử.
Nghĩ vậy, Hạ Lý Lý cũng bắt đầu buồn ngủ, cô ngáp một cái, chìm vào giấc mộng.
Trong mơ, cô thấy Tống Tri Hành từ Vân Thành chạy đến, còn cô thì nhào vào lòng anh...
Tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh chỉ có một chiếc chăn, Hạ Lý Lý bất lực thở dài.
Lúc này Tống Tri Hành vẫn đang thực hiện nhiệm vụ, Nghiêm Tuấn cũng bị triệu tập khẩn cấp đến đó.
Dựa theo một số danh sách mà họ tìm được trước đó, họ thực sự đã phát hiện ra một số điệp viên gây rối ở biên giới, nhiệm vụ của họ là bắt giữ những điệp viên đó.