Cảnh Quang Lượng biết, chỉ cần Tống Tri Hành xuất hiện, anh ta phải tránh sang một bên: "Được, anh về trước."
Trước khi đi còn không quên nhắc nhở Tống Tri Hành: "Đừng quên họp lớp ba ngày nữa."
Nói xong, liền ung dung rời đi.
Mạnh Hân Nhiên giải thích: "Anh ấy chỉ đi ngang qua đây tặng đồ ăn thôi, hai người đừng hiểu lầm, đúng rồi, báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô gái này vài ngày nữa sẽ có, mấy hạng mục cơ bản vừa nãy không có vấn đề gì, chỉ hơi thiếu sắt, thiếu máu, đây là vấn đề nhỏ, ăn nhiều gan lợn và tiết vịt, táo đỏ là có thể bổ sung m.á.u rồi."
"Được, cảm ơn em, tiền đã để trên bàn của em rồi, làm phiền em rồi, chúng tôi đi trước nhé, Lý Lý."
Sự lạnh lùng xa cách của Tống Tri Hành khiến Mạnh Hân Nhiên rất khó chịu, cô ta không muốn tiền nhưng cô ta biết tính của Tống Tri Hành.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, cô ta không khỏi có chút do dự, lại có chút buồn, nếu theo kế hoạch cuộc đời trước đây thì bây giờ cô chắc chắn phải bàn chuyện cưới xin với Tống Tri Hành rồi.
Nhưng anh tàn phế rồi, không thể đi lại được, nghe gia đình nói có thể ngay cả chức năng đó cũng không có, là phụ nữ thì không ai có thể chịu đựng được điều này.
Một mặt, cô thích Tống Tri Hành, mặt khác, lại rất để ý đến sức khỏe không tốt của anh, hơn nữa nghe nói anh sắp phục viên rồi, với tình trạng này của anh, dù có xuất sắc đến đâu thì có thể làm được công việc gì chứ.
Là đàn ông, chính là phải nuôi sống gia đình.
Hạ Lý Lý và Tống Tri Hành lên xe, trong đầu vẫn còn văng vẳng những lời người đàn ông vừa nãy nói: "Anh Tống, anh sẽ tham gia họp lớp chứ?"
"Ừ."
"Anh không cần miễn cưỡng bản thân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạ Lý Lý tưởng anh vì bị kích thích nên mới muốn tham gia nhưng nhìn sắc mặt bình tĩnh của anh thì không giống như là hành động bốc đồng.
"Không miễn cưỡng, đã lâu rồi không náo nhiệt, tôi muốn gặp lại các bạn học cũ."
"Vậy thì đây là chuyện tốt!"
Dù sao cũng đã bước mở bước đầu tiên, tiếp xúc nhiều hơn với người khác cũng là chuyện tốt nhưng lại không khỏi bắt đầu lo lắng, Tống Tri Hành như vậy, có thể tự mình ra ngoài được không?
DTV
Đưa Tống Tri Hành về nhà, buổi chiều, Tống Tri Hành nói cô tự đi dạo, muốn mua gì thì mua.
Cuối cùng cũng được nghỉ phép, thật ra trong lòng cô còn có những tính toán khác.
Bây giờ đã có tám mươi đồng tiền vốn, vốn dĩ muốn làm một chút buôn bán nhỏ, kiếm thêm một ít tiền học phí, hơn nữa bây giờ cũng tích lũy được một số điểm, có thể đổi một số đồ vật mới lạ, cũng có thể bán được một ít tiền.
Bây giờ có thời gian, vừa hay ra ngoài khảo sát xem ở Kinh Thành có thể làm những việc buôn bán nhỏ gì.
Năm 1982. rất nhiều nơi đã hủy bỏ việc mua hàng theo phiếu, đồ dùng hàng ngày, quần áo các loại đều có thể mua bằng tiền, bây giờ đang là giai đoạn đầu của cải cách mở cửa, nhà nước khuyến khích mọi người kinh doanh nhưng tám mươi đồng tiền này, thật sự không biết nên làm loại buôn bán gì.
Cô biết có một loại buôn bán có thể làm, đó chính là ngành may mặc, bây giờ ngành may mặc đang là ngành mũi nhọn, từ thị trường phía Nam nhập một số quần áo về chợ phía Bắc để bán lại nhưng điều này cần rất nhiều thời gian và sức lực, bây giờ cô vẫn đang làm bảo mẫu ở Tống gia, không có nhiều thời gian như vậy.
Có thể bán một số đồ ăn vặt thì không tệ, cô cũng không cần tự mình nấu cơm, đồ ăn trong không gian rất rẻ, một điểm có thể đổi được mấy cái bánh bao trắng to nhưng mà tốc độ kiếm tiền này thực sự hơi chậm.
Có thể đổi được rất nhiều thứ trong không gian, một số đồ vật siêu hiện đại cô cũng không dám bán.
Xem một vòng trong không gian, phát hiện ra rằng các loại thuốc đông y ở đây đều rất rẻ, nhân sâm, linh chi những thứ này chỉ cần một điểm là có thể đổi được một cái, cô thử đổi một củ nhân sâm, phát hiện ra rằng thành sắc rất tốt.