Xử lý xong chuyện ở đây, Hạ Lý Lý đã chuẩn bị về luôn, cô sẽ không lãng phí một chút thời gian nào ở đây.
Đã là buổi trưa, Hạ Lý Lý và Ngưu Thôn Trường định ăn tạm một bát mì ở trấn, Hạ Lý Lý lại phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc.
Hạ Bình Bình đang ngồi cùng một người đàn ông lạ mặt ở bàn trong quán mì: "Bình Bình, cảm ơn em mời anh ăn mì."
Hạ Bình Bình nhìn bát mì này, nước miếng sắp chảy ra, Hoàng Vĩ vừa ăn mì vừa nói: "Bình Bình, sau này anh kiếm được tiền, nhất định sẽ mời em ăn mười bát mì như thế này."
Miệng thì nói vậy nhưng bản thân anh ta lại không chừa một ngụm canh nào, bụng Hạ Bình Bình kêu ùng ục.
Hoàng Vĩ bây giờ không có việc làm, còn đang ôn thi lại, cô nên thông cảm cho anh ta, đợi anh ta thi đỗ đại học, thành đạt rồi, giống như Hoàng Vĩ nói, nhất định sẽ báo đáp cô ta.
"Hoàng Vĩ, anh thật tốt."
Trong túi cô ta chỉ có tiền mua một bát mì, đều nguyện ý tiêu hết vào người Hoàng Vĩ.
Hạ Lý Lý ở bên cạnh nhìn tình hình này, biết Hạ Bình Bình đã bị tên đàn ông tên Hoàng Vĩ này mê hoặc rồi.
Ăn xong, hai người liền đi về phía ruộng ngô bên cạnh rừng cây nhỏ.
Nhân Ngưu Thôn Trường chưa phát hiện ra, cô vội vàng nói: "Chú trưởng thôn, cháu hình như gặp một người quen, chú đợi cháu qua đó một chút, chú ăn xong thì về trước đi."
"Vậy cháu đi đi."
Hạ Lý Lý cẩn thận đi theo sau hai người, rất nhanh đã thấy Hạ Bình Bình theo người đàn ông kia đi vào một rừng cây nhỏ, trên mặt Hạ Bình Bình còn mang theo vẻ ngượng ngùng, ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra được hai người vào đó để làm gì.
Cô không lộ vẻ gì đứng bên ngoài, ai ngờ Liễu Hương Mai và Hạ Kiến Nhân lại đi tìm đến.
Vừa nhìn thấy Hạ Lý Lý, Liễu Hương Mai định xông lên bắt người: "Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, đồ sao chổi, dùng cách này lừa sổ hộ khẩu, nói cho mày biết, tao sẽ không để mày chuyển hộ khẩu đi đâu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạ Lý Lý thấy thế, lập tức chui vào trong rừng cây, dẫn hai người đến chỗ Hạ Bình Bình và người đàn ông kia.
Còn bản thân cô thì chuồn êm, bây giờ cô có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của Liễu Hương Mai sẽ như thế nào, chắc là còn khó chịu hơn cả ăn phải cứt.
DTV
Liễu Hương Mai vừa mắng vừa đi vào trong rừng cây: "Con tiện nhân này, tao thấy mày chạy vào đây rồi, xem mày chạy đi đâu được! Ông Hạ, ông đi sang hướng bên kia!"
Hai người định chặn đường nhỏ mà cô có thể chạy trốn, xông vào bắt Hạ Lý Lý.
Hạ Lý Lý vốn tưởng rằng mình sắp bị hai người kia bắt được, ai ngờ bùa hộ mệnh trên n.g.ự.c lại nóng lên, đã cách hai người kia một khoảng cách khá xa.
Liễu Hương Mai và Hạ Kiến Nhân thì mơ mơ hồ hồ chọn một con đường khác: "Cô ta chắc chắn là chạy vào ruộng ngô rồi, ông nghe thấy có tiếng động ở trong đó!"
Hai người càng đi về phía ruộng ngô thì càng nghe thấy một âm thanh khó nghe.
Liễu Hương Mai không ngờ, cảnh tượng bà ta nhìn thấy lại là đứa con gái cưng Hạ Bình Bình của mình đang dây dưa với một người đàn ông khác, nhất thời m.á.u lên não, suýt nữa thì ngất đi.
"Hạ Bình Bình, con đang làm gì vậy?" Vì quá kích động, Liễu Hương Mai không nhịn được mà phát ra tiếng kêu sắc nhọn.
Hạ Kiến Nhân bịt miệng Liễu Hương Mai, trước tiên ông ta nghĩ đến chuyện, chuyện xấu xa này không thể để lộ ra ngoài.
Nếu chuyện này bị người ngoài phát hiện, con gái ông ta có khi sẽ bị bắt.
Hai bóng người trần truồng trong ruộng ngô vội vàng cầm lấy quần áo bên cạnh mặc vào.
Liễu Hương Mai tức giận cầm lấy cái chổi bên cạnh đánh mạnh vào người gã đàn ông kia: "Kẻ h.i.ế.p dâm, tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Đừng có la toáng lên nữa."
"Con gái bà ra nông nỗi này rồi, bà còn sợ mất mặt, cũng không nghĩ xem chút sĩ diện của bà còn lại bao nhiêu, sớm đã mất sạch rồi!"