Đặng Minh Huệ đứng như trời trồng, mặt tái mét, “Tôi… tôi không làm gì cả, là cô ấy, là cô ấy…”
Bốp!
Lời nói của Đặng Minh Huệ chưa kịp dứt, Hứa Quế Chi đã xông tới tát thẳng vào mặt bà ta một cái.
“Muốn c.h.ế.t thì đi chỗ khác mà chết!” Hứa Quế Chi giận dữ mặt đỏ bừng, “Đừng có lại hại nhà tôi nữa!”
“Nếu Chiêu Chiêu có chuyện gì, tôi sẽ liều mạng với bà!” Bà lạnh lùng nói.
“Chiêu Chiêu, con thấy thế nào rồi?” Hứa Quế Chi vội đỡ Chu Chiêu Chiêu ra ngoài, “Chúng ta đi bệnh viện ngay.”
Tay bà run rẩy khi nắm lấy cánh tay con dâu, lòng đầy lo lắng.
...
...
Lần đầu không bảo vệ được Chu Chiêu Chiêu, lần thứ hai vẫn thất bại, Hứa Quế Chi giờ chỉ muốn c.h.ế.t đi cho xong.
“Nhanh lên, nhanh lên!” Những người xung quanh vội dạt ra nhường đường.
“Hai người còn đứng đây làm gì?” Vương đại nương lạnh lùng nhìn Đặng Minh Huệ và chồng, “Còn chưa đủ hại người sao? Chủ nhà không có nhà mà vẫn lì lợm ở đây, định ăn trộm đồ à?”
Đặng Minh Huệ: “…Bà già này, bà không thấy bà ta đánh tôi sao? Bà ta dám đánh tôi!”
Lúc nãy, Hứa Quế Chi giận quá nên tát rất mạnh, khiến một bên mặt Đặng Minh Huệ sưng đỏ.
“Đánh bà… đáng đời!” Vương đại nương khinh bỉ nói, “Nếu con dâu tôi bị như vậy, tôi sẽ vào bếp lấy d.a.o c.h.é.m bà ngay.”
Loại người ti tiện như bà ta sao còn tồn tại trên đời?
“Cút ngay!” Vương đại nương quát lên, xua tay đuổi hai người ra ngoài rồi đóng sập cửa nhà Chu Chiêu Chiêu lại, “Thật là xui xẻo, trên đời này lại có kẻ trơ trẽn đến thế!”
“Chả trách lại nuôi dạy ra một đứa con gái độc ác như vậy.”
“Đi thôi, đi thôi,” Vương đại nương nói với mấy người xung quanh, “Ở gần loại người này thêm chút nữa là ngạt thở.”
“Đồ rác rưởi!” Một bà khác nhổ nước bọt tỏ vẻ khinh thường.
Đặng Minh Huệ: “…”
Định mắng lại nhưng bị Đào Chính Diệu kéo lại: “Thôi đi, bà đến đây để cầu xin hay gây sự?”
Đến xin lỗi mà lại khiến Chu Chiêu Chiêu phải nhập viện, nếu có chuyện gì nữa, con gái họ sẽ không còn đường cứu.
Đặng Minh Huệ giật mình nhận ra mục đích ban đầu của họ.
“Lão Đào,” Bà ta đột nhiên sợ hãi nắm c.h.ặ.t t.a.y chồng, “Anh… anh nghĩ xem, nếu Dương Duy Lực biết vợ anh ta bị chúng ta làm nhập viện, liệu anh ta có cầm d.a.o đến g.i.ế.c chúng ta không?”
Lúc nãy chỉ chăm chăm đối đầu Chu Chiêu Chiêu mà quên mất chồng cô ta – Dương Duy Lực, từ nhỏ đã nổi tiếng là “tiểu bá vương” trong khu tập thể, dám đánh cả những đứa cao hơn mình một đầu.
Sau này, khi Dương Quyền Đình bị liên lụy phải về quê, Dương Duy Lực sống với bà nội. Dù nhiều người muốn hãm hại, nhưng chưa ai làm được gì cậu.
Lúc đó, cậu chỉ là một đứa trẻ.
Sau này, Dương Quyền Đình trở về, nhưng hai cha con lại không hợp nhau.
Có lần, Đặng Minh Huệ đem chuyện này ra chế giễu, bị Dương Duy Lực nghe thấy.
Cậu không động đến bà ta, nhưng kéo anh trai Đào An Di ra đánh một trận tơi bời.
Kết quả là, cậu con trai xuất sắc của bà mỗi lần gặp Dương Duy Lực đều run lẩy bẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Bà nên cảm ơn vì tôi không đánh phụ nữ.” Ánh mắt Dương Duy Lực lúc đó lạnh như băng, “Nếu còn lần sau, tôi sẽ không ngần ngại.”
Dù chỉ là vài lời đơn giản, nhưng khiến Đặng Minh Huệ sợ đến mất ăn mất ngủ.
Bà chưa từng thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy – ánh mắt của kẻ từng g.i.ế.c người.
Lúc đó, Dương Duy Lực vừa từ chiến trường trở về.
Đặng Minh Huệ xấu hổ, định đến nhà họ Dương gây chuyện, nhưng ông nội chồng lúc còn sống đã nói: “Đứa bé đó từng ra chiến trường, các người tránh xa nó ra, đừng trêu vào.”
Phiêu Vũ Miên Miên
Lâu rồi bà ta quên khuấy câu nói đó, nhưng giờ lại chợt nhớ ra.
“Lão Đào… anh đỡ tôi một chút, tôi… tôi không đi nổi nữa.”
Đào Chính Diệu: “…”
Thú thật, sau khi nghe vợ nhắc, ông ta cũng thấy sợ.
“Thôi… chúng ta đi nhanh đi.” Ông vội đỡ vợ xuống cầu thang.
Nhưng Đặng Minh Huệ vô tình giẫm lên ngón chân cái của chồng, khiến ông ta suýt kêu lên đau đớn.
Hai người lếch thếch bước xuống, ai ngờ lại gặp ngay Dương Duy Lực đang vội vã trở về.
Hôm nay, Dương Duy Lực đến cơ quan như thường lệ, nhưng không hiểu sao cảm thấy bồn chồn khó chịu.
Cuối cùng, anh xin phép Chính ủy Triệu về nhà sớm.
Trên đường về, anh còn nghĩ đến việc xin nghỉ phép để ở bên vợ những ngày sắp sinh.
Chu Chiêu Chiêu mang thai ba đứa trẻ, điều này khiến anh không khỏi lo lắng.
Người ta sinh một đứa đã như đi qua cửa tử, vợ anh lại mang ba.
“Á!”
Đặng Minh Huệ nhìn thấy Dương Duy Lực như nhìn thấy ma, hét lên một tiếng.
“Hai người đến đây làm gì?” Dương Duy Lực nheo mắt.
Hôm qua, anh biết hai người này đến căn cứ, cũng biết họ bị Hứa Quế Chi từ chối.
Anh định trưa nay sẽ tìm gặp họ, nhưng giờ họ lại xuất hiện dưới nhà mình.
“Không… chúng tôi không làm gì cả.” Đặng Minh Huệ hoảng hốt nói, kéo tay chồng, “Chúng ta đi thôi.”
Hai vợ chồng vội vã bước đi, nhưng chưa được ba bước đã nghe tiếng Dương Duy Lực:
“Dừng lại.”
“Bà sợ như vậy, là vì đã làm chuyện gì có lỗi?”
Đặng Minh Huệ: “…”
“Bà đến gặp vợ tôi? Nói những lời khó nghe?” Giọng anh lạnh như băng, “Tôi cảnh cáo, nếu còn xuất hiện trước mặt vợ tôi, Đào An Di sẽ vĩnh viễn không thể ra tù.”
“Anh không được làm thế!” Đặng Minh Huệ kêu lên, “Anh lợi dụng chức quyền để trả thù, không sợ chúng tôi tố cáo sao?”
“Vậy là vợ tôi gặp chuyện rồi?” Dương Duy Lực không trả lời, chỉ biến sắc mặt, quay người chạy vội lên lầu.
“Đi nhanh!” Đào Chính Diệu thúc giục vợ.
Dương Duy Lực lên nhà không thấy ai, ắt biết có chuyện.
“Tìm Quốc Binh đi.”
Trần Quốc Binh là người thân thiết với Dương Duy Lực, hy vọng có thể nhờ anh ta giúp đỡ.