Chu Chiêu Chiêu không hề biết những chuyện này, tối về nhà cô kể lại với Dương Duy Lực việc gặp Chu Mẫn Mẫn hôm nay.
Dương Duy Lực làm việc rất hiệu quả, ngay hôm sau đã tra ra được thân phận khác của Chu Mẫn Mẫn.
"Lý Mộng?" Chu Chiêu Chiêu chế nhạo nhìn tài liệu về Chu Mẫn Mẫn trong tay, hỏi Dương Duy Lực, "Chẳng lẽ chỉ vì cô ta đổi thân phận, chúng ta lại không làm gì được cô ta sao?"
"Em hãy tin rằng lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt." Dương Duy Lực an ủi vợ, "Nhạn bay qua còn để lại dấu vết, những việc cô ta làm rồi sẽ để lại manh mối."
Anh lại nói, "Có người từng thấy Lý Mộng đến huyện Chu Thủy, nhân viên khách sạn nhìn ảnh cũng nhận ra người thuê phòng hôm đó chính là Lý Mộng."
"Chỉ cần điều tra rõ ràng, không quá hai ngày cảnh sát sẽ tìm cô ta." Dương Duy Lực tiếp tục.
Vì liên quan đến yếu tố nước ngoài nên việc điều tra cần thêm thời gian.
Đừng tưởng chỉ cần thay đổi khuôn mặt là cảnh sát bó tay.
"Đi thôi, vào xem bà ấy đi." Chu Chiêu Chiêu nghe xong cũng yên tâm hơn, nói với Dương Duy Lực, "Lát nữa anh đừng vào, để em vào gặp bà ấy một mình."
...
...
"Bà ấy" mà cô nhắc đến chính là Diêu Trúc Mai.
Đến giờ, Diêu Trúc Mai vẫn bị giam tại đồn cảnh sát để điều tra. Hôm nay Chu Chiêu Chiêu đến là để thăm bà, nếu bà thực sự hối cải thì sẽ đưa bà về.
Bằng không...
Diêu Trúc Mai đợi rất lâu mới thấy cửa mở, bà vui mừng đứng dậy nhưng chỉ thấy mỗi Chu Chiêu Chiêu.
"Sao... sao chỉ có mình con đến?" Diêu Trúc Mai lập tức hỏi.
Trong lòng bà, dù Chu Chiêu Chiêu là con gái mình, nhưng những năm gần đây khi cô trưởng thành cùng những chuyện đã xảy ra, Diêu Trúc Mai ngày càng sợ cô con gái này.
So với Chu Chiêu Chiêu, nếu Dương Duy Lực đến thì dễ nói chuyện hơn.
Nhưng người đến lại là Chu Chiêu Chiêu, Diêu Trúc Mai cảm thấy hơi sợ, nhưng bà thực sự không muốn ở đây thêm nữa.
"Chiêu Chiêu, mẹ biết lỗi rồi, con đưa mẹ ra ngoài đi." Diêu Trúc Mai khóc lóc nói, "Mẹ thực sự biết sai rồi, mẹ sẽ không bao giờ tin cô ta nữa."
"Mẹ sai ở chỗ nào?" Chu Chiêu Chiêu lạnh nhạt nhìn bà.
"Mẹ..." Diêu Trúc Mai há miệng, do dự một lúc rồi nói, "Mẹ không nên tin lời Chu Mẫn Mẫn, mẹ thực sự không cố ý hại bố con."
"Ông ấy là chồng mẹ, mẹ sao có thể hại ông ấy."
Phiêu Vũ Miên Miên
"Đúng, mẹ không có khả năng đó," Chu Chiêu Chiêu nói, "nhưng Chu Mẫn Mẫn thì có. Khi cô ta quay lại tìm mẹ, mẹ không những không đề phòng mà còn tin tưởng cô ta."
"Cho đến bây giờ, trong lòng mẹ chắc vẫn nghĩ rằng liệu cô ta có bị ai ép buộc không." Chu Chiêu Chiêu nhìn Diêu Trúc Mai nói.
Quả nhiên thấy Diêu Trúc Mai giật mình.
Bà thực sự đã nghĩ như vậy, nhưng sao Chu Chiêu Chiêu lại biết?
"Những điều mẹ khai với cảnh sát, họ đã đến khách sạn Chu Thủy xác minh," Chu Chiêu Chiêu nói, "hoàn toàn không có người phụ nữ có sẹo như mẹ nói."
"Không thể nào." Diêu Trúc Mai đứng phắt dậy nói, "Rõ ràng trên mặt cô ta có một vết sẹo lớn ở đây."
Chu Chiêu Chiêu lạnh lùng nhìn bà.
Diêu Trúc Mai nói xong liền ngã ngồi xuống, nhìn Chu Chiêu Chiêu, "Không thể nào, sao lại như vậy?"
Đến lúc này, bà mới thực sự tin rằng Chu Mẫn Mẫn không chỉ muốn hại Chu Chính Văn, mà còn muốn đổ tội lên đầu bà.
"Chiêu Chiêu, con tin mẹ đi," Diêu Trúc Mai khóc nói, "Mẹ vô tội, mẹ thực sự không muốn hại bố con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
"Con đưa mẹ ra khỏi đây đi, mẹ muốn về nhà."
"Từ lúc con vào đến giờ," Chu Chiêu Chiêu lạnh nhạt nhìn người phụ nữ đang khóc lóc trước mặt, "mẹ chưa hề hỏi một câu về tình hình của bố: bố tỉnh chưa? Sức khỏe thế nào? Ca phẫu thuật có thành công không?"
Từ khi cô bước vào, Diêu Trúc Mai chỉ liên tục khóc lóc, cầu xin được ra ngoài.
Còn chuyện của Chu Chính Văn, bà không hề hỏi một lời.
Chu Chiêu Chiêu không khỏi cảm thấy đau lòng thay cho Chu Chính Văn.
Trước đây dù Diêu Trúc Mai có hồ đồ, nhưng Chu Chính Văn đối xử với bà rất tốt, mỗi lần đi xa về đều mua quà cho bà.
Diêu Trúc Mai có thể nói là người vợ khiến nhiều người trong làng ghen tị.
Những năm gần đây, công việc làm ăn của Chu Chính Văn ngày càng phát đạt, không ít người nhòm ngó, có người chủ động tiếp cận, có người tặng gái đẹp, nhưng Chu Chính Văn chưa từng động lòng.
Ngay cả khi Trương thị còn là mẹ chồng, hay bắt bẻ Diêu Trúc Mai, Chu Chính Văn cũng đều giải quyết ổn thỏa.
Ông ấy là một người chồng, nói thật, đã làm rất tốt.
Tiếc rằng, Diêu Trúc Mai là người không biết trân trọng.
Hoặc có lẽ, bà đã bị tẩy não quá sâu, không thể thay đổi được nữa.
"Không phải mẹ không hỏi," Diêu Trúc Mai giải thích, "con đưa mẹ ra ngoài, mẹ sẽ đến bệnh viện chăm sóc ông ấy."
"Hai ngày trước mẹ đã nghe cảnh sát ở đây nói rồi, ông ấy tỉnh rồi." Diêu Trúc Mai nói, "Nên mẹ mới không hỏi."
Nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng Chu Chiêu Chiêu biết bà chỉ là ích kỷ, đang cố biện minh.
"Bố đã tỉnh lại," Chu Chiêu Chiêu nói, "nhưng sau này sức khỏe chắc chắn không được như trước, còn phải uống thuốc suốt đời."
"Việc của mẹ, phải tìm được Chu Mẫn Mẫn thì mới có thể thả mẹ ra." Chu Chiêu Chiêu nói, "Tốt nhất mẹ nên suy nghĩ kỹ xem có điều gì bỏ sót không khai báo không."
"Chu Chiêu Chiêu, mẹ là mẹ của con," Diêu Trúc Mai đỏ mắt nhìn cô nói, "Con không thể bỏ mẹ ở đây, mẹ muốn ra ngoài."
"Con không có khả năng đó." Chu Chiêu Chiêu nói.
"Con..." Diêu Trúc Mai tức giận nhìn Chu Chiêu Chiêu, lâu sau không nói nên lời, "Giá như năm xưa..."
"Giá như năm xưa mẹ nên vứt con đi ngay khi sinh ra?" Chu Chiêu Chiêu thay bà nói hết câu, "Hay là dìm c.h.ế.t con?"
Diêu Trúc Mai: "..."
Hôm nay bà không có ý đó, bà chỉ muốn Chu Chiêu Chiêu đưa mình ra ngoài, nhưng tại sao lại thành ra thế này?
"Mẹ sinh con ra khổ lắm..." Diêu Trúc Mai lại bắt đầu khóc, "Sao con có thể đối xử với mẹ như vậy?"
Có lẽ là do mẹ con vô duyên.
Chu Chiêu Chiêu nghĩ đến kiếp trước, nghĩ đến lúc cô sắp chết, đánh nhau với những kẻ nói xấu mình.
Cô thở dài, đứng dậy.
"Đồ vô tâm vô phúc..." Diêu Trúc Mai vẫn mắng sau lưng, Chu Chiêu Chiêu thờ ơ bước ra ngoài.
"Em không sao chứ?" Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Dương Duy Lực, "Em không sao, anh đi xử lý đi."
Diêu Trúc Mai bây giờ, cần người nhà bảo lãnh mới ra được.
Cô không muốn bảo lãnh bà.
"Vợ à," Dương Duy Lực nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, "Em còn có anh và các con."