Chu Chính Văn đúng là loại cha cuồng con gái, vừa nghe giám đốc nhà máy thực phẩm khen con mình, lập tức vui vẻ nói: "Vẫn là lão Lý có con mắt tinh đời, Chiêu Chiêu nhà tôi là cô gái tuyệt vời nhất thiên hạ."
Nói đến khen con gái mình, Chu Chính Văn có thể kể cả ngày lẫn đêm không hết.
Nhưng đây là cuộc gọi điện thoại, mà lão Lý lại là giám đốc nhà máy thực phẩm, người bận rộn khét tiếng.
Lúc rảnh rỗi hẹn nhau ăn cơm còn khó, sao lại có thời gian gọi điện tán gẫu thế này?
"Lão Lý này, anh gọi điện có việc gì thế?" Chu Chính Văn tỉnh táo lại hỏi.
Phiêu Vũ Miên Miên
Không thể nào chỉ để nghe anh khen con gái đúng không? Anh còn có chút tự biết chứ.
"Anh hỏi thăm xem, anh có biết chuyện cửa hàng con gái anh không?" Giám đốc Lý hỏi.
"Ý anh là chuyện cửa hàng gà rán?" Chu Chính Văn lập tức hiểu ý, cảm động nói: "Ôi, cảm ơn anh nhiều lắm, còn quan tâm đến chuyện của bọn trẻ."
"Cửa hàng đối diện dùng gà bệnh gà c.h.ế.t làm nguyên liệu, hại mấy đứa trẻ vô tội ngộ độc," Chu Chính Văn xúc động nói, "Nhưng lão Lý đừng lo, con bé đã nghĩ ra cách giải quyết rồi."
...
...
Chu Chính Văn tưởng giám đốc Lý làm trong ngành thực phẩm nên quan tâm hơn, thông tin cũng nhanh hơn.
Biết cửa hàng Chu Chiêu Chiêu gặp chuyện, lo lắng nên gọi điện hỏi thăm.
Người tốt quá!
Trước đây anh còn nghĩ giám đốc Lý kiêu ngạo, hóa ra anh đã nhầm.
Giám đốc Lý: "..."
Không, ông không lo lắng.
À không, đương nhiên là lo, nhưng không phải lo cho Chu Chiêu Chiêu mà lo cho nhà máy của mình.
Giờ nhà máy bị Lý Đại Dũng liên lụy, ông đang lo sốt vó không biết xoay xở thế nào.
Nghe Chu Chính Văn nói con gái đã nghĩ ra cách, mắt giám đốc Lý sáng rực.
"Lão Chu này," giám đốc Lý ngượng ngùng hỏi, "Con bé nghĩ ra cách gì thế?"
Chu Chính Văn: "..."
Từ khi nào con gái anh thành "con bé" của lão Lý?
"Lão Lý," Chu Chính Văn nghi ngờ, "Anh sao thế? Không phải định nhận con gái tôi làm con nuôi chứ?"
Đây là lý do duy nhất anh nghĩ ra.
Chắc do con gái anh quá xuất sắc, nhà lão Lý chỉ có con trai nên cũng muốn có con gái?
Bằng không, một giám đốc nhà máy bận rộn ngập đầu sao lại rảnh gọi điện thế này?
Giám đốc Lý: "..."
Không trách người ta nói Chu Chính Văn việc gì cũng tinh tường, chỉ cần nhắc đến con gái là IQ như bay mất.
Thôi phải nói thật vậy.
Chuyện xấu hổ này giám đốc Lý không muốn nói, nhưng giờ không nói không xong.
Để Chu Chính Văn hiểu lầm thế này thì chết.
"Là thế này, cái tên Lý Đại Dũng đang làm ở nhà máy tôi..." Giám đốc Lý vội giải thích tình hình, "Tôi tức đến nổ mắt rồi."
"Anh đấy..." Chu Chính Văn không biết nói gì, "Mấy kẻ vô lương tâm này hại người không thương tiếc."
"Đúng thế!" Giám đốc Lý như tìm được tri kỷ, than thở: "Ngồi trong nhà máy, họa từ trời rơi xuống."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Lão Chu, chúng ta có kẻ thù chung," giám đốc Lý nói, "Anh nói cho tôi biết, con bé nghĩ ra cách gì?"
"Anh thật sự không định tranh con gái tôi chứ?" Chu Chính Văn vẫn nghi ngờ.
Giám đốc Lý suýt phun máu.
"Không, đương nhiên không rồi," giám đốc Lý nói, "Nhưng nếu Chiêu Chiêu giúp nhà máy tôi vượt qua khó khăn, tôi không ngại nhận nó làm con gái nuôi."
Ai bảo ông không có con gái, thèm quá cơ.
"Anh mơ đi!" Chu Chính Văn thẳng thừng.
Giám đốc Lý: "... Đùa thôi, đùa thôi."
Lỡ Chu Chính Văn tức quá cúp máy thì sao?
"Cách giải quyết à," Chu Chính Văn nghĩ đến chuyện chính, nói tiếp, "Tôi nghĩ hai bên có thể hợp tác."
"Nhưng điện thoại khó nói lắm," Chu Chính Văn nói, "Tôi sẽ lên thành phố ngay, anh đợi tôi."
Anh liếc nhìn đồng hồ: "Khoảng 2 giờ chiều là tới, lúc đó để Chiêu Chiêu trực tiếp nói ý tưởng với anh."
"Anh đợi chút, tôi gọi cho nó xác nhận đã." Chu Chính Văn nói xong cúp máy cái rụp.
Giám đốc Lý: "..."
Trưởng phòng kinh doanh: "... Giám đốc?"
Giám đốc Lý cũng mù tịt, Chu Chính Văn nói như đã nói hết, nhưng thực ra chưa nói gì.
Ông vẫn như gà mắc tóc.
Thậm chí còn sốt ruột hơn lúc chưa gọi điện.
Giọng điệu đầy tự tin của Chu Chính Văn khiến ông tin rằng con gái anh ta thực sự có cách giải quyết khủng hoảng này.
Nhưng anh ta không nói rõ, khiến lòng ông như lửa đốt!
Giám đốc Lý và trưởng phòng kinh doanh nhìn nhau đầy ngơ ngác: "Rốt cuộc là ý tưởng gì?"
May thay, Chu Chính Văn gọi lại khá nhanh.
"Chiêu Chiêu đang bận liên hệ công việc," Chu Chính Văn nói, "Không có ở cửa hàng, nhưng tôi đã nhắn tin cho nó rồi."
"Tôi đang thu xếp lên đường ngay," Chu Chính Văn nói, "Gặp nhau nói chuyện kỹ hơn."
Từ huyện Chu Thủy lên thành phố mất khoảng hai giờ đi xe, Chu Chính Văn dặn dò Chu Hạo Đông vài câu rồi lên đường.
Ngồi trên xe tải nhỏ của nhà máy.
Diêu Trúc Mai chạy theo sau: "Sao đột nhiên lên thành phố? Có chuyện gì sao?"
Bà đưa cho chồng cốc nước: "Đi đường cẩn thận đấy."
Sau lần trước, Diêu Trúc Mai già đi nhiều nhưng cũng an phận hơn.
Dù trong lòng vẫn còn vướng mắc, muốn hỏi thăm tình hình Chu Chiêu Chiêu nhưng lại ngại ngùng.
"Không có gì đâu, em về đi," Chu Chính Văn suy nghĩ một chút rồi nói, "Đừng lo."
Còn Chu Chiêu Chiêu lúc này đang ở tòa soạn báo tỉnh.
"Chiêu Chiêu, tôi chưa từng nghĩ sẽ viết bài báo như thế này," phóng viên Tống Hiểu Tuyết hào hứng nói, "Nhân sự kiện này nâng cao nhận thức về an toàn thực phẩm."
Thật trùng hợp.
Người quen Chu Chiêu Chiêu nhắc đến chính là Tống Hiểu Tuyết, cô cũng là phóng viên đưa tin vụ ngộ độc thực phẩm.
Ý tưởng của Chu Chiêu Chiêu khiến Tống Hiểu Tuyết vô cùng phấn khích.