Thời đại này, cách tiếp cận thông tin còn hạn chế, vụ ngộ độc gà rán lại lan truyền nhanh chóng, nhiều người đã nghe đến sự việc này.
Gà rán - món ăn mà những gia đình khá giả có con nhỏ đều đã từng thử qua.
Kể từ khi thương hiệu gà rán nổi tiếng vào tỉnh thành, nhiều phụ huynh bị con năn nỉ đã phải dẫn đi ăn một lần.
Trong đó có món gà rán.
Gà rán đắt đỏ như vậy, lại dùng thịt gà kém chất lượng, khiến trẻ em phải nhập viện.
Điều này thật không thể chấp nhận được.
Vì thế, không chỉ cửa hàng của Chu Chiêu Chiêu, mà ngay cả thương hiệu gà rán nổi tiếng cũng bị ảnh hưởng.
Nên gần đây, mọi người bàn tán rất nhiều về sự việc này.
...
...
Đặc biệt là những gia đình có con nhỏ, càng quan tâm đến kết quả điều tra.
Một số người khác từng thường xuyên mua bánh kẹo của nhà máy thực phẩm Đông Phương Hồng, giờ đột nhiên nghe tin không thể ăn được nữa, thậm chí còn có vấn đề.
Làm sao không tức giận cho được?
Nhưng hôm nay, họ bất ngờ thấy trên báo, sự việc dường như không như họ nghĩ.
"Ồ?" Có người ngạc nhiên nói, "Hóa ra chuyện là như vậy!"
Đọc tiếp mới biết, cửa hàng gà rán gây ngộ độc mới mở được hai ngày đã phải đóng cửa.
Vậy tại sao sự việc lại ảnh hưởng đến cửa hàng đối diện?
Ghen ghét thật đáng sợ!
Bọn trẻ vốn đang ăn gà rán từ cửa hàng kia - nơi đã kinh doanh nhiều năm với doanh thu ổn định.
Chủ cửa hàng gây hại vì ghen tị, mở cửa hàng đối diện.
Cạnh tranh trong ngành là chuyện bình thường.
Nhưng họ lại dùng gà bệnh, gà c.h.ế.t để giảm chi phí, giảm giá để cạnh tranh.
Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác.
Chưa kịp hạ gục đối thủ, họ đã tự đưa mình vào tù.
Đọc đến cuối, mọi người lại thắc mắc: Vậy chuyện này liên quan gì đến nhà máy thực phẩm?
Nhưng báo lại không đề cập.
Muốn biết hậu sự thế nào, xin xem hồi sau phân giải.
Sao giống như nghe kể chuyện thế này?
Mọi người nóng lòng chờ đợi, mãi mới đến ngày hôm sau, quả nhiên có bài tiếp theo.
Nhưng bài báo vẫn không liên quan gì đến nhà máy thực phẩm.
Không dính dáng chút nào.
Bài báo đăng ảnh nhà bếp cửa hàng gà rán Chu Thị.
"Nhà bếp trông khá sạch sẽ." Ai đó nhận xét.
"Đúng vậy, mỗi đầu bếp đều đội mũ trắng, đeo khẩu trang." Người khác nói, "Cảm giác sạch hơn nhiều quán ăn hiện nay."
"Nhưng cũng có thể là chụp ảnh dàn dựng." Có người không tin.
"Chúng tôi từng đến cửa hàng gà rán Chu Thị, họ luôn như vậy." Một khách quen nói, "Hơn nữa hương vị rất ngon."
Không thua kém thương hiệu gà rán nổi tiếng, giá lại rẻ hơn nhiều.
Chu Chiêu Chiêu đoán không sai, bài báo này vừa đăng, có người khen, có kẻ chê.
Nhiều người tò mò còn đến tận cửa hàng để xem có đúng như báo viết không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Tôi thấy cháu trên báo rồi." Một bà lão nắm tay Tiểu Ngọc, "Nhìn đứa bé này là biết ngay đàng hoàng."
Lại có người nhận ra Khâu Lâm Lâm là quản lý, còn hỏi thăm cô đã có người yêu chưa?
Khiến Khâu Lâm Lâm giật mình.
Ở nhà bị gia đình thúc hôn, đến cửa hàng còn bị khách giục nữa sao?
Thôi, tha cho tôi đi!
Dù số người đến xem đông, nhưng khách ăn vẫn ít.
May mà Chu Chiêu Chiêu đã dự liệu trước, không ép ai gọi món, thậm chí còn phục vụ nước miễn phí.
Muốn ngồi bao lâu tùy ý.
Những người tò mò quan sát một lúc, thấy thực khách ăn ngon miệng, cũng gọi một ít thử.
Ăn một lần là nghiền luôn.
"Suýt nữa bỏ lỡ món ngon." Nhiều người nghĩ thầm, "Không trách bọn trẻ thích ăn thế."
Ngay cả người lớn cũng mê món này.
Vì vậy, ngày thứ hai sau bài báo, lượng khách tăng nhẹ, đến ngày thứ ba thì đông hẳn.
Phiêu Vũ Miên Miên
Dù vẫn có người đến xem, nhưng đa phần đều gọi món, về còn mang thêm phần về nhà.
Đồ ăn sạch sẽ như vậy, thịt gà tươi hơn cả mua ngoài chợ, chắc chắn không có vấn đề gì.
Đến ngày thứ ba, bài báo tiết lộ nguồn gốc nguyên liệu của cửa hàng gà rán Chu Thị.
Trang trại gà huyện Chu Thủy?
Hình như họ đã nghe nói, quy mô trang trại này khá lớn, nhiều nhà hàng trong tỉnh lấy gà từ đây.
Đừng hỏi họ biết bằng cách nào, đôi khi gặp xe chở gà, nghe nói là loại xe công nghệ cao, giữ thịt gà luôn tươi.
Hình như trước đây có quảng cáo trên báo hay TV.
Chỉ trong chốc lát, tiếng tăm trang trại gà huyện Chu Thủy vang xa.
Chu Hạo Đông tuy biết cửa hàng gà rán của Chiêu Chiêu gặp chút rắc rối, hôm qua phóng viên báo tỉnh còn đến chụp ảnh, phỏng vấn tại phân xưởng.
Nhưng anh không ngờ, nhà máy đột nhiên nổi tiếng.
Hệ quả trực tiếp là điện thoại nhà máy liên tục đổ chuông.
Những nhà hàng đặt hàng ít nay tăng đơn, nhiều nơi chưa từng hợp tác cũng gọi đến đặt gà.
Hóa ra đối thủ thua kém không phải do món ăn kém ngon, mà vì nguyên liệu không tươi bằng.
Dĩ nhiên có nơi mua gà sống về tự g.i.ế.c mổ, nhưng tốn thời gian.
Đã có nơi cung cấp gà làm sẵn, sao không dùng?
Giờ thì mọi người đều biết, nguyên liệu của cửa hàng gà rán Chu Thị tươi ngon nhất, xuất xứ từ trang trại riêng.
Nhưng, liên quan gì đến nhà máy thực phẩm?
Nhà máy thực phẩm đâu có bán gà rán, càng không nhập gà từ trang trại huyện Chu Thủy.
Nhà máy chủ yếu sản xuất bánh kẹo.
Vậy bài báo này là thế nào? Sao mãi không thấy đề cập?
Hay nhà máy thực phẩm thật sự có vấn đề, không dám để điều tra?
"Phải như cửa hàng gà rán Chu Thị, phơi bày hết ra." Ai đó nói, "Đồ ăn vào miệng, sao có thể tùy tiện như vậy?"
Tống Hiểu Tuyết không ngờ, có người vì muốn xem bài tiếp theo, còn gọi điện đến tòa soạn.
Cô càng không ngờ, công sức mình bỏ ra, có kẻ muốn chia phần.
"Hiểu Tuyết à, thấy cậu một mình vất vả quá, để tớ giúp nhé." Hầu Bội cười nói với Tống Hiểu Tuyết.
"Cậu nói gì cơ?" Tống Hiểu Tuyết vờ như không nghe rõ, "Nhắc lại lần nữa đi?"