Quân Hôn Ngọt Ngào: Nàng Dâu Nhỏ Của Đại Lão Tái Sinh Rồi

Chương 624: Khác rồi



Nhà Miêu Tân Hồng hoàn cảnh khó khăn, phải nuôi hai đứa con đi học, lại thêm người mẹ chồng bị liệt nằm một chỗ.

Chồng cô là Hồ Chiêm Quốc làm nghề đạp xích lô, mỗi sáng khi trời còn chưa sáng hẳn đã ra khỏi nhà. Dù anh không nói, Miêu Tân Hồng cũng đoán được chắc chắn là anh đến công trường gạch vác giúp người ta.

Làm công việc khuân vác đến hơn 10 giờ rồi lại tiếp tục đạp xích lô, bán sức lao động chân tay như vậy là vì cái gì?

Chẳng phải là để kiếm thêm chút tiền sao?

Nhưng anh không còn trẻ nữa, những đêm đau lưng đến mức rên rỉ trong giấc ngủ, Miêu Tân Hồng nằm bên chỉ biết bưng miệng khóc thầm.

Vì vậy, có được một công việc ổn định với cô là điều vô cùng quý giá. Cho dù trong tổ có bị ức h.i.ế.p thế nào, cho dù tổ trưởng có bắt nạt ra sao, để giữ được công việc này, Miêu Tân Hồng đều nhẫn nhịn chịu đựng, dù là những điều không thể nhẫn.

Nhưng hôm nay khác rồi.

Chu Chiêu Chiêu sẽ không lừa dối cô, từ nay về sau cô có thể làm công việc mình yêu thích, cũng có thể phát huy những món ăn gia truyền của nhà họ Miêu.

Miêu Tân Hồng quay lại nhìn tổ trưởng, vẫn như mọi khi, bà ta đang nhìn cô với vẻ đắc ý.

...

...

Chắc hẳn bà ta đang chờ cô đến xin lỗi, rồi lại như trước đây, van xin khẩn khoản, cúi đầu nhận lỗi.

Nhưng Miêu Tân Hồng chỉ mỉm cười với bà ta, sau đó không nói gì thêm, tiếp tục bước đi.

"Bà..." Tổ trưởng nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, giọng nói có chút hoảng hốt, "Đừng trách tôi không cho bà cơ hội."

Lúc này, Miêu Tân Hồng mới nhận ra trước đây mình đã sai lầm thế nào.

Có những người, càng nhún nhường, họ càng lấn tới.

"Miêu Tân Hồng, có gì chúng ta nói chuyện tử tế ở đây đi," tổ trưởng sốt ruột nói theo, "Bà đừng có bốc đồng như vậy được không?"

"Nếu làm to chuyện lên trên, cả hai đều không có kết quả tốt đâu."

Miêu Tân Hồng dừng bước, tổ trưởng tưởng cô đã nghĩ thông suốt, liền cười nói: "Lần này tôi sẽ không chấp nhặt với bà nữa, bà mau quay lại làm việc đi."

Đến giờ phút này, bà ta vẫn nhìn Miêu Tân Hồng với ánh mắt ban ơn.

Đúng vậy, bà ta chính là người như thế, biết mọi người trong tổ đều trân trọng công việc này nên luôn tìm cớ để hành hạ người khác.

Miêu Tân Hồng cười, nụ cười còn rạng rỡ hơn trước.

Nhìn xem, con người ta chính là như vậy, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Vậy tại sao trước đây cô lại phải chịu đựng?

Mất việc ở đây thì vẫn còn chỗ khác!

"Lưu Hiểu Hồng, bà thật đáng thương," Miêu Tân Hồng nói.

Những người đến đây làm việc, hoàn cảnh gia đình đều không mấy khá giả.

Lưu Hiểu Hồng ban đầu nhìn Miêu Tân Hồng cười, bị cười mà không hiểu vì sao, sau đó nghe cô nói câu này.

Đáng thương?

Bà ta là tổ trưởng ở đây, sao có thể đáng thương!

Miêu Tân Hồng chắc là điên rồi!

"Bà nói rõ ràng cho tôi nghe xem," Lưu Hiểu Hồng mặt đỏ bừng nói, "Thật là được voi đòi tiên, bà tưởng dọa tôi bằng cách nghỉ việc là tôi sợ sao?"

"Nói cho bà biết, tôi không sợ đâu."

Lần này bà ta nhất định phải dập tắt thái độ ngạo mạn của Miêu Tân Hồng!

"Bà muốn nghỉ việc?" Nghe xong lời Miêu Tân Hồng, quản lý có chút kinh ngạc, "Tổ trưởng của bà không nói với bà sao? Tôi định điều bà sang tổ 6 làm tổ trưởng đấy."

"Không cần đâu, tôi không làm nữa," Miêu Tân Hồng bình thản nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Quản lý sững sờ, đặt cây bút xuống nhìn Miêu Tân Hồng: "Tôi biết chuyện lần trước đã oan cho bà."

Chuyện lần trước?

Miêu Tân Hồng ngây người, sau đó bật cười: "Quản lý, ý ông là chuyện đồ bị mất tuần trước sao?"

"Tổ trưởng của chúng tôi đã nói với ông thế nào?" Cô liếc nhìn Lưu Hiểu Hồng.

Hai người họ đều có chữ "Hồng" trong tên, nhưng vì Lưu Hiểu Hồng là "Hiểu", còn Miêu Tân Hồng là "Tân", mọi người vẫn thường nói đùa rằng sau này Miêu Tân Hồng sẽ đè đầu Lưu Hiểu Hồng.

Cũng vì lý do này, Lưu Hiểu Hồng luôn ghét Miêu Tân Hồng.

Khi biết được nguyên nhân, Miêu Tân Hồng chỉ biết cười khổ.

Phiêu Vũ Miên Miên

Bị cô nhìn như vậy, Lưu Hiểu Hồng có chút hoảng hốt: "Quản lý, chuyện này đã qua rồi, chúng ta không nhắc lại nữa, bây giờ hãy nói về..."

"Qua rồi?" Miêu Tân Hồng cười nhạo, "Tôi còn không biết mình đã bị đổ oan từ lúc nào."

"Ăn trộm?" Cô nhìn thẳng vào Lưu Hiểu Hồng, "Bà thật sự không biết ai là người ăn trộm sao?"

Lưu Hiểu Hồng mặt biến sắc: "Tân Hồng à, chuyện này tôi sẽ giải thích với bà sau."

"Không cần, chúng ta nói rõ ngay tại đây," Miêu Tân Hồng nói, "Chẳng lẽ bà đã nói với cấp trên là tôi ăn trộm?"

Lưu Hiểu Hồng: "..."

Cũng không hẳn là nói thẳng ra, nhưng ý tứ trong lời nói cũng chẳng khác là bao, hơn nữa bà ta còn giả vờ tốt bụng xin lãnh đạo: "Tân Hồng cũng là lần đầu, có lẽ gần đây người nhà bị bệnh cần tiền nên mới làm chuyện này. Bình thường cô ấy làm việc rất tốt, hãy cho cô ấy một cơ hội nữa đi."

Lãnh đạo vốn thấy Miêu Tân Hồng luôn làm việc tốt, nghĩ rằng cô chỉ nhất thời mắc sai lầm nên đã cho cô một cơ hội.

Nếu không, quyết định bổ nhiệm tổ trưởng đã được đưa ra từ lâu.

"Tôi chưa từng ăn trộm, chưa bao giờ," Miêu Tân Hồng nói, "Còn người đó là ai..."

Cô nhìn Lưu Hiểu Hồng với ánh mắt châm biếm: "Quản lý tự điều tra đi, đừng để bị người ta lừa."

Nếu giờ này quản lý vẫn không biết người đó là ai, thì thật là uổng công ngồi vào vị trí này.

"Tân Hồng, nếu vì lý do này..." Quản lý hiểu ra liền giữ cô lại, "Tôi có thể tăng lương cho bà."

"Không cần đâu, quản lý," Miêu Tân Hồng cười nói, "Tôi sắp mở cửa hàng rồi, sau này mời ông đến nhà tôi ăn cơm nhé."

"Mở cửa hàng?" Quản lý ngạc nhiên.

"Đúng vậy," Miêu Tân Hồng cười đáp, "Vì thế tôi không làm việc ở đây nữa. Còn những lời đổ oan trước đây, mong ông hãy điều tra cho kỹ."

"Tôi, Miêu Tân Hồng, chưa từng làm chuyện gì trái với lương tâm, mỗi ngày làm việc ở đây tôi đều xứng đáng với đồng lương nhận được."

"Được rồi, tôi hiểu rồi," Quản lý mặt mày khó coi nói, "Tôi sẽ tính toán tiền lương tháng này cho bà."

Lưu Hiểu Hồng muốn nói gì đó, nhưng nhìn Miêu Tân Hồng rồi lại thôi.

Miêu Tân Hồng nhận lương xong, quay lại chào tạm biệt những người bạn thân.

"Bà thật sự không làm nữa sao?" Một người bạn không nỡ hỏi, "Nếu bà đi rồi, tôi ở đây thật sự không biết đến bao giờ mới khá lên được."

"Sau này phải cứng rắn lên một chút," Miêu Tân Hồng nói, "Chúng ta càng nhún nhường, người ta càng lấn tới."

"Nếu thật sự không chịu được nữa, hãy tìm tôi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách."

Cô cũng thấy người này làm việc rất nhanh nhẹn, sau này nếu mở quán ăn thì làm nhân viên phục vụ cũng rất phù hợp.

Nhưng cô không nói ra điều này.

Dù sao, quán ăn vẫn chưa mở, hơn nữa việc tuyển dụng cũng do Chu Chiêu Chiêu quyết định.

Nhưng sau này cô có thể tiến cử.

Bước ra khỏi cơ quan, Miêu Tân Hồng ngẩng đầu nhìn bầu trời, khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hôm nay, bầu trời Kinh Đô xanh ngắt một màu!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com