Người đàn ông đi cùng Hồ Thúy Hồng là một cán bộ nhỏ trong Ủy ban Cách mạng huyện, làm việc dưới quyền anh trai cô ta.
Gương mặt cũng khá thanh tú, từ lâu đã thích Hồ Thúy Hồng và luôn muốn dựa vào thân phận của cô để thăng tiến. Hôm nay, anh ta nhận nhiệm vụ từ anh trai Hồ Thúy Hồng đến đưa đồ cho cô.
Hai người vốn đang nói chuyện trong phòng, không hiểu sao lại bùng cháy như lửa gặp cỏ khô!
Đây không phải lần đầu tiên của Hồ Thúy Hồng, cô ta đã có kinh nghiệm trong chuyện này từ trước.
Và không chỉ một lần.
Nhưng chưa bao giờ cô ta cảm thấy kích thích và thỏa mãn như lần này. Hồ Thúy Hồng vừa thầm cảm thán, vừa không thể phủ nhận rằng người đàn ông này tuy ngoại hình bình thường nhưng "kỹ thuật" lại rất điêu luyện!
Cô ta vừa cố gắng tưởng tượng hình ảnh Dương Duy Khôn trong đầu, vừa kích động gào thét.
Lúc này, mọi người hẳn đều đang làm việc ngoài đồng, bà nội cô ta đi công chuyện ở làng bên cũng chưa thể về sớm.
Chú và thím cô ta còn về muộn hơn nữa.
...
...
Hồ Thúy Hồng chưa bao giờ buông thả và thoải mái như lần này.
Còn người đàn ông kia làm sao chịu được cách cô ta "chiêu đãi"?
Vốn đã thích cô ta, giờ lại càng không thể kiềm chế.
Còn chuyện bị phát hiện? Chẳng phải là càng tốt sao?
Anh ta luôn muốn cưới Hồ Thúy Hồng, sau đó dựa vào mối quan hệ của cô để kết thân với gia đình họ Hồ.
Chỉ cần trở thành con rể họ Hồ, tương lai tài nguyên của gia đình này chẳng phải đều thuộc về anh ta sao?
Nghe nói, nhà họ Hồ rất cưng chiều Hồ Thúy Hồng.
Vì vậy, dù bị phát hiện, Vương Vĩ - tên của người đàn ông kia - cũng không hề hoảng hốt. Anh ta ngồi xổm xuống nhặt quần áo cho Hồ Thúy Hồng khoác lên người, rồi tự mình cũng bắt đầu mặc lại quần áo.
-"Tôi và Hồng Hồng yêu nhau chân thành," Vương Vĩ mặc xong quần áo nói, "Hơn nữa chúng tôi sắp kết hôn rồi, làm chuyện này có gì là không bình thường?"
Kết hôn?
Mọi người tròn mắt, sao chưa nghe nói bao giờ?
-"Nhà chúng tôi có việc gì cũng phải báo cáo với các người sao?" Bà lão họ Hồ trừng mắt nói, "Các người nghe hay không nghe thì liên quan gì đến chúng tôi?"
Quan trọng nhất là, bà cũng chưa nghe nói chuyện này bao giờ.
Nhưng lúc này không thể nói ra điều đó.
-"Đúng vậy," Hồ Thúy Hồng lúc này cũng kịp phản ứng, e thẹn vòng tay qua cánh tay Vương Vĩ nói, "Chúng tôi sắp kết hôn rồi."
-"Dù là sắp kết hôn, nhưng chẳng phải vẫn chưa cưới sao?" Có người bĩu môi nói, "Ban ngày ban mặt ồn ào như thế, đúng là không biết xấu hổ."
Hừ, như thế mà còn dám nói Triệu Vịnh Mai thế này thế kia?
Mọi người nghe vậy đều gật đầu, đúng là như vậy!
Phiêu Vũ Miên Miên
Dù đã kết hôn, chuyện đó cũng phải đợi đến đêm khuya, động tĩnh cũng phải nhỏ thôi.
Ban ngày đã dám!
Đúng là không biết xấu hổ là gì.
-"Như thế này chẳng phải nên bỏ xuống sông cho c.h.ế.t trôi sao?" Có người thì thào.
-"Mày nói cái gì?" Bà lão họ Hồ quát to, "Muốn c.h.ế.t trôi thì mày c.h.ế.t trôi trước đi, đừng tưởng tao không biết chuyện xấu xa nhà mày."
Người đó bị mắng đến mức không dám hé răng.
Những người khác thấy vậy cũng đều im miệng, biết làm sao được, ai bảo bà lão họ Hồ có con trai làm quan lớn trong Ủy ban Cách mạng.
Nhờ vậy mà bà ta mới có thể hoành hành trong làng nhiều năm như thế.
Nhà nào dám làm bà ta không vui, bà ta sẽ mách con trai để trừng trị nhà đó.
Cũng may nhờ đội trưởng thôn cứng rắn, luôn kiềm chế bà lão họ Hồ nên chưa xảy ra chuyện gì lớn.
Nhưng dân làng đều biết phải tránh xa gia đình này.
Không dám đụng thì ít nhất cũng tránh được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giờ bị bà lão họ Hồ mắng, mọi người trong lòng có bực tức cũng không dám nói gì thêm.
-"Tan hết đi," bà lão họ Hồ mặt lạnh như tiền nói, "Đợi khi nào nhà tôi tổ chức đám cưới cho Hồng Hồng sẽ mời các người uống rượu."
Dù sao, sau chuyện hôm nay, đám cưới chắc chắn phải diễn ra.
Khi mọi người đã đi hết, bà lão họ Hồ mới quay sang nhìn Hồ Thúy Hồng và Vương Vĩ với vẻ mặt khó đăm đăm, "Rốt cuộc chuyện hôm nay là thế nào?"
Là thế nào?
Lửa gặp cỏ khô thì tự nhiên bùng cháy thôi.
-"Cháu về trước đi," bà lão họ Hồ nói với Vương Vĩ, "Chuyện này hai nhà chúng ta cần bàn bạc kỹ lưỡng."
Không lẽ cứ để con gái bà bị cưới đi dễ dàng như thế?