Quân Hôn Ngọt Ngào: Trở Về Thập Niên 80 Làm Học Bá

Chương 147: Lưu Luyến Không Rời



"Mộ Hàn, phu nhân gọi điện đấy!" Giọng chị họ Tô vang lên ngoài cửa.

Hai người cứng đờ, dừng lại mọi hành động.

Chu Linh Vận tỉnh táo ngay lập tức, đẩy người đàn ông đang đè lên mình, thở gấp.

Nhìn thấy vết son trên môi anh, mặt cô đỏ bừng, chỉ tay lên môi nhắc nhỏ: "Anh còn son trên môi..."

Ánh mắt đầy dục vọng của Nghiêm Mộ Hàn dần trở lại bình thường, anh dùng tay lau đi vết son.

Suýt nữa thì mất kiểm soát, Chu Linh Vận hãy còn sợ hãi, cúi đầu không dám nhìn anh.

Giọng trầm khàn của anh vang lên trên đỉnh đầu: "Đợi anh."

"Ừ." Chu Linh Vận khẽ đáp.

Thực ra cô đang run lên vì căng thẳng.

...

Có lẽ cô chỉ là người mạnh miệng nhưng yếu đuối trong hành động.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên...

Nghiêm Mộ Hàn đứng dậy khỏi giường, không dám nhìn cô nữa, chỉnh lại cổ áo, nhìn mình trong gương, anh cảm thấy mình thật sự quá thú tính...

Nhiệt độ trong phòng dường như tăng cao, Nghiêm Mộ Hàn cảm thấy cần phải bình tĩnh lại.

Mở cửa bước ra, cơn gió thổi qua khiến anh tỉnh táo hơn.

Anh biết mẹ mình sẽ nói gì.

Nhưng quyết định của anh không dễ dàng thay đổi chỉ vì vài lời của mẹ.

Trước khi mọi chuyện được làm rõ, anh chỉ muốn độc chiếm cô.

Một mình trong phòng, Chu Linh Vận cũng dần bình tĩnh lại.

Sờ lên đôi môi còn tê rần, khóe miệng cô nhếch lên, vậy là cô quyến rũ thành công rồi sao?

Cô khá thích cảnh người đàn ông lạnh lùng mất kiểm soát vì mình, ít nhất khiến cô cảm thấy anh có hơi ấm.

Tưởng anh sẽ quay lại ngay, nào ngờ phải đợi gần nửa tiếng.

Vẻ đắm đuối trên mặt anh đã biến mất, thay vào đó là chút bực dọc.

Tiêu Nguyệt vốn không ưa cô, có lẽ liên quan đến hôn sự của họ.

"Sao vậy?" Chu Linh Vận hỏi.

Nghiêm Mộ Hàn nhìn cô trên giường, ánh mắt dừng ở đôi chân nhỏ, sắc mặt dịu lại: "Không có gì."

"Để anh xử lý vết thương cho em." Anh cầm theo cồn, bông và băng cá nhân.

Nhớ lại cảnh anh cởi tất cho mình, Chu Linh Vận lại thấy ngượng.

"Để em tự làm."

Nghiêm Mộ Hàn đã quỳ xuống, một chân chống lên giường: "Em không tiện đâu."

Chu Linh Vận ngồi trên giường, nhìn anh từ trên cao, cảm giác như anh là hiệp sĩ bảo vệ công chúa.

Cảm giác này khá tuyệt.

Bàn tay lớn nắm lấy bàn chân nhỏ, chân cô hơi lạnh, chạm vào lòng bàn tay nóng bỏng của anh, như bị thiêu đốt.

Chu Linh Vận rút chân lại, nhưng bị anh giữ chặt, anh trở lại vẻ nghiêm túc như không có chuyện gì xảy ra: "Đừng động đậy."

Giọng điệu không cho phép từ chối, cô đành nghe lời.

Bông tẩm cồn chạm vào vết thương, khiến cô rên lên: "Đau quá!"

"Thôi đừng khử trùng nữa!"

Suýt nữa thì đá vào người anh, nhưng Nghiêm Mộ Hàn nắm chặt: "Không quen đi thì đừng mang."

"Tự chuốc khổ vào thân."

Chu Linh Vận bĩu môi, nghĩ thầm: Tất cả là vì anh đó!

"Con gái ai chẳng thích đẹp, em cũng vậy."

Nghiêm Mộ Hàn ngẩng lên nhìn cô, nở nụ cười khiến cô ngây ngất, đẹp đến mức tim đập loạn xạ.

Nhưng ngay sau đó, cồn lại chạm vào chân kia!

"A!" Tiếng kêu đau.

Cơn đau từ gót chân xuyên lên não!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Đúng là đau thấu trời!

Tên đàn ông đáng ghét!

Chu Linh Vận giận dữ đá anh một cái: "Anh thật đáng ghét!"

Nhưng lực đá quá yếu, chẳng lay động được Nghiêm Mộ Hàn.

Không giống đang đá, mà như đang tán tỉnh.

Nghiêm Mộ Hàn bật cười: "Nhớ đau, lần sau sẽ không tùy tiện mang giày này nữa."

"Thả chân em ra." Chu Linh Vận phùng má.

Trông cô vừa đáng yêu vừa khiến gương mặt xanh xao có chút hồng hào.

"Chưa dán băng cá nhân, để phòng nhiễm trùng."

Anh nhẹ nhàng dán băng lên vết thương.

Như thể người vừa "hành hạ" cô không phải là anh.

Đúng là có thể đưa người ta từ địa ngục lên thiên đường trong nháy mắt.

"Xong rồi."

Chu Linh Vận giả vờ giận dữ đá nhẹ vào tay anh.

Sờ vào gót chân, thấy đỡ đau hơn, cơn giận cũng tan biến.

"Lúc lên đây, sao anh không lấy cho em đôi dép?"

Nghiêm Mộ Hàn nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ quyến rũ: "Bởi vì anh không định để em xuống giường..."

"Ầm!"

Chu Linh Vận cảm thấy đầu óc mình như nổ tung!

Mặt lại đỏ bừng.

Nói lời gợi cảm với vẻ mặt nghiêm túc, đúng là đồ ngầm dâm!

"Đồ dã thú!" Chu Linh Vận quay mặt đi.

"Nghĩ gì đấy, anh chỉ muốn em nghỉ ngơi trên giường thôi."

Nghiêm Mộ Hàn ngồi xuống cạnh cô.

Chu Linh Vận không nhìn anh, cần chuyển hướng chú ý, còn có chị họ Tô ở nhà, không thể làm chuyện đó ban ngày...

Mắt dừng ở giá sách, trên đó bày nhiều mô hình máy bay.

Anh thật sự rất thích bay.

"Đang nghĩ gì vậy?" Giọng trầm của anh vang bên tai.

"Lần này bị thương, có ảnh hưởng đến việc lái máy bay không?"

"Nếu có, em sẽ bù đắp thế nào?"

Nghe vậy, Chu Linh Vận lo lắng, điều này chẳng khác nào hủy hoại tương lai của anh.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Xin lỗi..." Cô quay sang nhìn anh.

"Bất cứ điều gì em có thể làm, em đều sẵn sàng." Cô nhìn người đàn ông điển trai trước mặt, "Nuôi anh cả đời cũng được."

Nghiêm Mộ Hàn định trêu cô, nào ngờ cô nghiêm túc thế: "Vậy em định bao nuôi anh sao?"

Câu nói nghe thật gợi cảm, như ngầm ý "đền bù bằng thân thể"...

Bầu không khí nghiêm túc bị phá vỡ hoàn toàn.

Chu Linh Vận cảm thấy mình lại bị trêu chọc.

"Em nói thật đấy."

Nghiêm Mộ Hàn hết cười, thì thầm bên tai: "Anh không yếu đuối như em nghĩ."

Hơi thở nóng khiến tai cô ngứa ngáy, toàn thân run lên, tên ngầm dâm này sao cứ nhắm vào điểm yếu của cô vậy?

"Khoảng 2 tháng nữa là có thể trở lại đơn vị."

Chu Linh Vận ngại ngùng tránh xa anh.

Không chịu nổi!

Thấy mặt cô đỏ ửng, Nghiêm Mộ Hàn cũng không trêu nữa: "Nhân lúc rảnh, chúng ta về quê đăng ký kết hôn đi."

Người ta nói lời đàn ông trên giường không đáng tin, nhưng Chu Linh Vận biết anh là người giữ lời, khóe miệng nhếch lên: "Đồng ý."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com