Ngày này, ở thị trấn Hoành Không và huyện Hoành Cương đã xảy ra một việc lớn.
Trên công trường đang đào bới không ngờ đào ra một ngôi mộ, còn giống như là cổ mộ.
Vừa nhận được tin tức này xong, tập đoàn Hoành Không và thành phố Hạng Nam đều có phản ứng. Lam Tồn Quân chỉ thị cục Văn hóa di sản cửa chuyên gia đến hiện trường, còn tập đoàn Hoành Không cũng sắp xếp chuyên gia liên quan đến đó.
Kéo dài mấy ngày, ngôi mộ bị đào bới nên bị hủy hoại không ít. Cho nên, đã có thể khai quật đầy đủ ra.
Lam Tồn Quân ngồi trong văn phòng của Diệp Phàm bắt chéo chân nói.
- Đó là đương nhiên, đồng chí Tiểu Trương sinh ra trong gia đình truyền thống, nhà người ta làm ra cái gì, trên cơ bản là không nhìn ra thật giả.
Trước kia Trương gia cũng kinh doanh hàng giả. Nghe nói đều lừa gạt dân nước ngoài. Đương nhiên, quan trọng là vì chúng ta dùng một số thủ đoạn đặc biệt.
Hơn nữa, dùng nội khí tạo ra, nói là người hiện đại làm giả cơ bản không tìm ra chứng cứ. Bởi vì, người thường không thể lý giải cách làm của cao thủ.
Nhưng, đồ vật này nếu gặp phải cao thủ như tôi thì có lẽ sẽ phát hiện ra một chút manh mối.
Diệp Phàm nói.
- Muốn gặp một người có thân thủ hơn anh là khó khăn. Anh đã là cao thủ tiên thiên, nếu cao hơn không phải là cao thủ niệm khí sao?
Diệp Phàm nói, thiếu chút nữa làm tên kia nghẹn.
- Tôi nói nhé anh Diệp, không mang theo người anh em bẩn thỉu của tôi có phải không? không phải là ba mươi nghìn sao?
Anh em tôi hiện giờ đã tỉnh ngộ hoàn toàn, cho nên, quyết đem ba mươi nghìn này trả cho cậu. Anh em chúng ta tôi, không thể vì mấy chục nghìn tiền trinh bị tổn thương tình cảm có phải không?
Hơn nữa, anh nói đúng, hiện giờ tôi xem như đã hiểu. Gia đình quan trọng, nhà vạn sự vui thôi.
Vương Nhân Bàng nói.
- Ừ, tôi cảm thấy đây không phải phong cách của đồng chí Vương Nhân Bàng. Có phải cậu uống nhầm thuốc không? đồng chí Vương Nhân Bàng của chúng tôi?
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Sao có thể chứ?
Vương Nhân Bàng nói.
- Người ta có tấm lòng tốt như vậy, ba mươi nghìn này tôi sẽ nhận. Tôi còn có việc phải bàn với Chủ tịch Lam.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, từ đã anh Diệp.
Vương Nhân Bàng kêu lên.
- Còn có chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi, biết gã ta nhất định có chuyện.
- Ha ha, ba mươi nghìn kia là tiền ở nhờ mấy tối thì sao?
- Ha ha, cậu còn thảm, đường đường Cục trưởng cục Cảnh vệ, uy phong bát diện, đi ra ngoài ai không nể mặt. Cậu còn thảm thì trên đời này không có ai thoải mái.
Diệp Phàm cười nói.
- Phiền toái rồi.
Vương Nhân Bàng có lẽ nhíu mày.
- Có chuyện gì bất bình, không thể nào? Vương Nhân Bàng cậu là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Ôi, còn không phải là phụ nữ dọa sao?
Vương Nhân Bàng cuối cùng nói ra.
- Ha ha, cuối cũng tôi hiểu rồi. Hóa ra là rắn đến nhà gà chúc tết, ba mươi vạn này không dễ lấy.
Diệp Phàm cười nói.
- không thể nói như vậy, trước kia anh cùng người khác thân mật tôi không phải giả bộ ngớ ngẩn đề lừa đảo cho anh sao. Chúng ta là anh em, phải giúp nhau mới đúng, có phúc cùng hưởng có phải không? Chúng ta là anh em sinh tử.
- Còn không có, anh phải biết rằng, Lạc Tuyết Phiêu Mai chính là em gái nuôi của tôi. Anh xem xe, Kiều Viên Viên là vợ chính thức của anh, đương nhiên không tốt nói.
Nhưng, xa không nói, nói gần đi, Đổng Oanh Oanh, đang lắc lư trước mặt Lạc Tuyết.
Anh em tôi không phải nói nhiều ít cho cậu sao. Con có Nam Vân Thiên Mi, còn có…
Vương Nhân Bàng vừa nói đến đây, Diệp Phàm nhanh chóng kêu lên