Hai người nhanh như chớp chỉnh lại tư thế và cài cúc áo lại. Mộc Nguyệt Nhi khoác khăn choàng lên vai, ngồi ngay ngắn bên cạnh Diệp Phàm như một thục nữ.
Việc này, đúng là không cần né tránh làm gì.
Đây đương nhiên chính là bản lĩnh của cao thủ võ lâm, người bình thường khó mà nhanh được như thế.
- Mộc tổng cũng đến đây sao?
Bao Nghị sau khi nhận được ra hiệu đương nhiên cũng dừng lại một chút để cho người bên trong chuẩn bị xong mới vào, đi theo sau là Khương Quân, Trương Cường cũng đến.
- Việc xây dựng điểm du lịch xảy ra vấn đề rồi, Mộc tổng là Tổng giám đốc của Công ty khai thức khu du lịch, rất lo lắng, muốn kịp thời tìm hiểu tình hình.
Diệp Phàm nói.
Lý do này cũng thật tốt, đương nhiên, đối với 3 đồng chí này mà nói. Diệp Phàm anh dù là bên cạnh có cả chục người phụ nữa thì bọn họ cũng sẽ giả vờ như không nhìn thấy gì.
- Nếu nói là đồng chí trong tỉnh làm việc này thì có lẽ không có gan đó, dù sao đây cũng là chuyện lớn của tỉnh Thiên Vân.
Trong lòng luôn phân vân, nếu nói là Ngô Trung Bảo thì cớ thể hiểu được. Bởi vì nhà máy của hắn tuy là ở tỉnh Thiên Vân, nhưng hắn là cán bộ trực thuộc Uỷ ban Quốc tư.
Không chen được ở Thiên Vân nên có lẽ đây chính là nguyên nhân để hắn to gan lớn mật như thế.
Diệp Phàm lạnh lùng “hừ” một tiếng.
- Không sai, tối nay chúng tôi đã phối hợp với anh Cường tiến hành điều tra toàn diện. Vừa khéo, bên phía quân đội của anh Cường lại đang tiến hành huấn luyện dã ngoại, cấp dưới của anh Cường đúng là thân thủ rất giỏi, đã đột ngột tập kích giữa đêm. Đương nhiên việc vì việc gấp nên phải tuỳ cơ ứng biến, cho nên chúng tôi đã sử dụng một số biện pháp không theo quy định bình thường.
Âm thầm bắt đi hơn chục tên làm loạn hôm đó để thẩm tra. Cuối cùng đã điều tra ra mấy tên cầm đầu trong sự kiện Thiết gia lần này.
Chúng tôi lại ra tay bắt người, lại thẩm tra. Thế là từng tầng một được tháo gỡ, trải qua vài lần như thế mới điều tra ra một gã là Mộc Phương Hùng.
Người này lại là giám đốc Công ty Hồng Giang trực thuộc Tập đoàn Cơ khí TQ. Tuy nhiên, người này lại không ở trong nước, Ngô Trung Bảo đã chuẩn bị trước.
Đã cho người này đi học tập ở nước ngoài, ít nhất thì phải nửa năm mới trở về. Thực sự đến khi đó thì có lẽ việc của các anh cũng đã thất bại rồi.
Ngay cả chúng ta có điều tra đến khắn thì cũng chẳng làm gì được nữa phải không nào? Hơn nữa, Công ty Hồng Giang chỉ là lấy danh nghĩa là trực thuộc Tập đoàn Cơ khí TQ, cũng chẳng thể xem là công ty con thực sự của Tập đoàn Cơ khí TQ.
Dù có trách nhiệm thì cũng chẳng có liên quan gì với Tổng giám đốc Ngô Trung Bảo. Hơn nữa, người nhà Mộc Phương Hùng đều đã chuyển ra nước ngoài, muốn đem người nhà bọn họ ra làm việc cũng không thể.
Thủ đoạn của Ngô Trung Bảo thật khôn ngoan, chỉ có điều lần này Ngô Trung Bảo chắc chắn đã tính toán sai lầm, bởi vì hắn đã gặp phải người mà hắn không thể đụng vào.
Tuy nhiên, Ngô Trung Bảo quá gian xảo, trong tay Mộc Phương Hùng chẳng có một bằng chứng nào. Có điều chúng ta cũng không phải kẻ ngốc. Sử dụng phương pháp cài bẫy.
Bao Nghị cười ha hả, nói.
- Ồ, Ngô Trung Bảo là một tên cáo già. Bẫy nào có thể khiến hắn mắc chứ?
Mộc Nguyệt Nhi tò mò.
- Dù sao cũng không phải “bẫy” kiểu kia.
Khương Quân lại nói đùa.
- Ha ha ha…
Diệp Phàm cười phá lên đầu tiên, sau đó là mọi người.
- Chúng ta ép Mộc Phương Hùng gọi điện cho Ngô Trung Bảo, đương nhiên bên này phải chuẩn bị cho tốt việc thu âm.
Ngô Trung Bảo cũng không ngờ được chỉ không quá 2 ngày thì đã xảy ra chuyện rồi. Cho nên trong điện thoại phải dặn dò kỹ Mộc Phương Hùng yên tâm học tập.
Bên này không hề có chuyện gì. Chẳng qua là một việc tranh chấp lợi ích bình thường mà thôi…
Bao Nghị lấy ra chiếc băng từ, không lâu sau thì giọng nói của Ngô Trung Bảo phát ra.
- Diệp đại, anh nói xem, có cái này có phải là Ngô Trung Bảo sẽ không thể thoát khỏi có liên quan hay không? Tuy việc không phải là quá lớn. Nhưng việc này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ. Chơi Ngô Trung Bảo một trận cũng không thành vấn đề.
Diệp Phàm vỗ vai Trương Cường, hai người cùng uống một chén.
10 giờ trưa ngày hôm sau, tất cả thành viên của Tiểu ban Đệ trình hạng mục và Đoàn Khảo sát tổng cộng chừng 100 người đã tụ tập ở phòng họp.
- Trước khi vào hội nghị tôi xin nói một chút tình hình việc xảy ra ngoài ý muốn khi Thư ký trưởng Trương xuống đây, khiến cho các lãnh đạo và chuyên gia của chúng tôi đói cồn cào xuống đi khảo sát.
Tôi thay mặt cho Tập đoàn Hoành Không bày tỏ xin lỗi đối với các lãnh đạo Chính Vụ viện và các chuyên gia. Đồng thời, cũng cảm động trước tinh thần chuyên nghiệp của các vị lãnh đạo và các chuyên gia.
Đầu tiên Diệp Phàm đứng dậy khom lưng rất thấp nói.
- Ngoài ý muốn thì không đáng sợ, sợ là những ảnh hưởng kéo dài sẽ phát sinh ngoài ý muốn.
Đồng chí Diệp Phàm, tuy chỉ là vấn đề nhỏ của một điểm du lịch “Thổ Vương gia”. Nhưng từ những vấn đề nhỏ cũng có thể thấy được Đại quy hoạch Hoành Không vẫn tồn tại một số vấn đề thực tế cần cấp bách giải quyết.
Lấy chuyện ngày hôm đó mà nói đi, nếu làm lớn thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc xây dựng điểm du lịch. Mà việc xây dựng điểm du lịch cũng sẽ ảnh hưởng đến sự thuận lợi trong tiến hành Đại quy hoạch Hoành Không.
Cho nên, trước khi kiến thiết quy hoạch thì phải xử lý tốt những việc này. Bằng không, e là việc này càng ngày càng lớn cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ việc kiến thiết đại quy hoạch.
Trương Cổ Khánh vẻ mặt nghiêm túc, tỏ ra có ý phê bình.
Hơn nữa, cũng cho rằng đã đến lúc ra tay khiến cho Diệp Phàm khó chịu một chút rồi. Trương Cổ Khánh nhịn lâu như thế rồi chính là vì hôm nay.
- Đúng vậy, chúng tôi đã xuống khảo sát. Nhìn từ tình hình xảy ra đột ngột ngày hôm đó, đại quy hoạch của Tập đoàn Hoành Không chắc chắn còn tồn tại một số vấn đề.
Tôi nghĩ, vấn đề như thế có lẽ vẫn còn. Tiến hành việc xây dựng, tranh chấp đất đai, tranh chấp lợi ích trước giờ luôn tồn tại.
Mấu chốt chính là việc xử lý, xử lý thế nào. Khi tiến hành đại quy hoạch thì phải có nội dung liên quan đến vấn đề này mới đúng.
Bằng không, đại quy hoạch của các anh không hoàn thiện.
Đại biểu tổ chuyên gia, đồng chí viện sỹ Viện Công trình Cung Lương Thành nói, trực tiếp phê bình, bác bỏ.
- Ha ha, vừa rồi viện sỹ Cung nói đây là tình hình xảy ra đột ngột. Cái gì mà là tình hình xảy ra đột ngột, ý là không thể dự kiến trước.
Còn nội dung phạm vi mở rộng liên quan trong Đại quy hoạch Hoành Không cũng không có. Việc xây dựng lớn như thế lại xảy ra vấn đề như thế cũng là bình thường.
Đương nhiên, tôi nói như vậy không phải là muốn đùn đẩy trách nhiệm. Ý kiến của các vị lãnh đạo và chuyên gia là nhằm thúc đẩy công việc của chúng tôi.
Vấn đề xảy ra không hề đáng lo, chúng tôi có thể căn cứ vào vấn đề để tùy cơ sửa lại đại quy hoạch của chúng toi, hoàn thiện đại quy hoạch của chúng tôi.