Lục Đình Sơn nghe vậy chỉ khẽ thở dài, rồi giơ tay xoa đầu tôi, giọng trầm ấm:
“Không phải em ngu, mà là em quá tốt bụng. Người tốt thường dễ bị bắt nạt.”
“Yên tâm, có anh ở đây rồi, không ai dám ức h.i.ế.p em nữa.”
“Cái gì họ nợ em, anh sẽ giúp em đòi lại từng đồng, từng cắc một!”
Tôi chưa từng thân thiết với người đàn ông nào đến mức này.
Cảm nhận được nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh ấy, tim tôi như lỡ mất một nhịp, mặt đỏ bừng lên, không dám nhìn thẳng nữa.
“Ờm… anh Sơn, anh nghỉ ngơi chút nhé. Em… em đi xem Bí thư thế nào rồi!”
Lúc tôi ra đến trạm y tế, Bí thư Ngô đã tỉnh lại, trưởng thôn cũng đã đến, đang cùng ông họp khẩn cấp xử lý vụ việc.
Sau một hồi thương lượng, quyết định xử lý chính thức được đưa ra:
Gia đình Ngô Đại Phú phải trả lại toàn bộ số tiền và vật chất đã ăn, dùng của nhà tôi.
Hoàn lại 100 đồng đã vay ba mẹ tôi năm xưa.
Còn vụ hành hung quân nhân: Do gây thương tích cho Lục Đình Sơn, nếu không muốn bị truy tố hình sự, thì phải bồi thường 500 đồng để hòa giải.
Còn đối với Vương Hiểu Nhã, cô ta phải bồi thường 100 đồng tiền tổn thất tinh thần cho tôi, coi như tiền “bữa ăn ân nghĩa” tôi nuôi cô ta suốt mấy năm cấp ba.
Tổng cộng hết tất cả 888 đồng.
Thẩm Quế Hoa ngồi trong sân nhà, vừa khóc vừa gào lên như bị róc thịt:
“Tống Hề Hề! Mày sao không đi cướp luôn đi?! 888 đồng! Sao mày không lấy mạng tao luôn đi?!”
Tôi lạnh lùng cười khẩy:
“Sao lại không lấy được? Chẳng phải Vương Hiểu Nhã đã đưa cho nhà thím 1.000 đồng sao? Trả 888 còn dư 112, vừa khéo mua vài gói mì tôm ăn cho đỡ đói.”
“Còn không chịu trả hả? Vậy để bác Đại Phú vào tù thay cho xứng tội!”
“Tội tấn công quân nhân đấy, án nặng lắm đó, không chỉ vài ba ngày là ra đâu. Lúc đó, nhà các người có hai tù nhân cùng một họ, thật vinh dự quá nhỉ?”