Quay Lại Tuổi 17 Để Cứu Rỗi Chính Mình

Chương 27: Không thể bỏ lỡ anh



Như thường lệ, tiết thứ hai giờ giải lao thường dài gấp đôi so với tiết khác, lũ con gái thường rủ nhau đi vệ sinh chung. Một truyền thống kỳ lạ. Tôi co ro trong chiếc áo hoodie xám. Gió trời thổi qua làm tóc mái rối bù hết cả. Linh dúi đầu vào vai tôi, càu nhàu: "Mày thấp quá. Không đủ để tao dựa."

Tôi ấn đầu nhỏ bạn, đẩy ra: "Thế thì kiếm anh nào cao ráo mà yêu. Mùa đông đến rồi."

Linh hắng giọng, tủm tỉm: "E hèm. Mày khỏi lo. Bật mí nhỏ nè. Chị đây có vẻ sắp có người yêu rồi."

"Hả? Ai? Tao quen không?"

"Mày có quen không ta?" Linh hí hửng, úp úp mở mở, không chịu kể tiếp.

"Gì vậy?" Hàng lông mày của tôi sắp dính vào nhau đến nơi. Trông có kẻ dở hơi đang hạnh phúc vì tình kìa.

Chắc hẳn nhỏ lại mới có người nào tán. Bạn thân tôi được cái hợp gu lũ con trai. Xinh xinh, có da có thịt, nói chuyện thú vị.

Nhà vệ sinh hôm nay lại vắng tanh, lúc trước còn phải xếp hàng cơ mà. Linh đứng ngoài đợi, nhưng thầy Beo lại vừa vẫy nhỏ đi lấy đề phát cho đội tuyển. Thế là nhỏ bỏ tôi ở lại đó.

Vừa soi gương vuốt được vài sợi tóc mái, một vài nữ sinh khác đi vào. Mùi phấn và nước hoa trộn lẫn làm mũi tôi bị sặc vì quá nồng. Không để ý đến họ nữa, tôi cứ thế đi thẳng vào phòng vệ sinh. Vừa trút được nỗi buồn xong chuẩn bị ra ngoài thì một cơn lạnh rát đập thẳng xuống đỉnh đầu.

Một chậu nước mang theo hơi lạnh giá của mùa đông.

Tôi đẩy cửa bước ra, trừng mắt lên nhìn lũ khỉ chuẩn bị nổi loạn. Chà! Nạn bạo lực học đường lần đầu tôi được trải nghiệm trực diện.

"Em gái, sao em khinh bọn này thế?" Nhỏ cầm đầu có gương mặt góc cạnh, kẻ mắt dài đen đến gần đuôi chân mày cất tiếng.

"Em có biết tụi này đã lịch sự nhắn trước cho em không? Nhưng em gái đây bơ đẹp tụi này luôn đấy."

Một người đằng sau với mái tóc tém đẩy người đằng trước, khó chịu: "Em gái em gái. Buồn nôn chết đi được."

Người này cũng chỉ cao ngang tôi, nhưng thái độ ương ngạnh, lại có đồng bọn, làm tôi rén nhiều phần.

"Mấy người muốn gì? Không sợ tôi báo giáo viên sao?"

Không để tôi chiếm thế thượng phong, họ bỏ qua lời đe dọa mà thẳng tay bạt lên má tôi một vết đỏ hồng, ran rát. Chị ta hống hách phẩy tay sau khi vừa động thủ.

"Nè, Hoàng Ngọc. Đánh nhẹ quá. Nó vẫn đứng được kìa?"

Bà chị kia nói gì vậy? Tát một cái đã muốn tôi nằm luôn, tính giết người hả?

Tôi cần nghĩ cách. Phải bình tĩnh. Họ cũng chỉ là lũ học sinh mới lớn mà bày đặt ngang ngược thôi. Hai má tôi đột nhiên bị túm lại, bóp mạnh. Móng tay Hoàng Ngọc bấu chặt vào da, như muốn cấu, muốn xé, muốn cào đến rách thì mới hả dạ. Chị ta khinh bỉ, bất mạnh người tôi đập vào bức tường phía sau:

"Trông õng ẹo, khó coi thấy gớm. Chẳng thấy xinh chỗ nào."

Phần lưng bị va đập mạnh khiến tôi khó khăn để đứng thẳng dậy. Xấu hay đẹp đến lượt mấy người phán xét hay sao?

"Lưu Minh thì tao không làm gì được, nhưng mày thì khác." Hoàng Ngọc tiến lại gần, cúi xuống: "Mày lọt vào tầm ngắm của tao rồi đấy."

"Tôi với Lưu Minh chẳng có gì hết, bạn bè bình thường thôi."

Hoàng Ngọc ré lên, oang oang cả căn phòng: "Ồ không em ơi. Tôi không nói đến mối quan hệ của các người." Chị ta vỗ vào má tôi vài cái, nhếch miệng đầy thích thú: "Chỉ cần em đây còn liên quan đến cậu ta, thì chị vẫn sẽ ghét em thôi."

"À. Còn vụ cái trang diễn đàn kia. Tao sẽ coi như lời khiêu chiến của mày. Dễ dàng đánh bay nó như thế, chắc mày cũng chuẩn bị kỹ lắm."

Tôi bỗng dưng run rẩy nép sát vào góc tường, tròng mắt mở to hoảng loạn nhìn lũ người trước mặt. Chúng cười cợt, nói những lời đe dọa khó hiểu. Tôi cắn chặt môi, lòng ngực quặn thắt cố gắng kìm lại nhịp đập thình thịch như muốn vỡ tim. Sự nhục nhã và uất ức dâng trào bị bao vây bởi tiếng cười khúc khích vang vọng.

Khó chịu thật đấy. Tôi không thể đánh nhau, thể lực lại yếu, chịu không nổi vài pha đánh đập. Đặc biệt cộng thêm căn bệnh đau đầu cứ bám riết, tôi bây giờ đã không đủ sức để cất tiếng nữa rồi.

Họ nói rất nhiều, tôi chỉ tóm gọn lại một câu: Chắc chắn là có thù với Lưu Minh, không làm gì được anh ta nên tìm tôi trút giận.

Tôi không nhớ ở đời trước đã đừng xảy ra chuyện này hay chưa. Họ rời đi mà không sợ bị trích xuất camera trước cửa nhà vệ sinh sao? Cứ đợi đấy, lũ khốn này!

Nhà vệ sinh lạnh ngắt, tôi thảm hại nằm rạp giữa sàn nhà ướt sũng. Không nghĩ được gì thêm nữa, đầu tôi lúc này chỉ có một tiếng bíp kéo dài, ong ong vang dội. Không sao đâu, đã đến giờ vào lớp rồi. Không thấy tôi, Linh sẽ chạy đi tìm thôi.

Không rõ là tôi đã nằm đó bao lâu. Ảo ảnh lại hiện ra lần nữa. Dạo gần đây tôi nhớ anh nhiều thật đấy, lúc nào cũng nhìn thấy hình ảnh mờ mờ ảo ảo. Một lúc sau, khi mà mọi thứ không còn là ảo giác, một hình bóng quen thuộc khuỵu xuống nhấc bổng tôi lên. Hơi ấm từ lồng ngực người kia toả ra an ủi phần nào, tôi có thể yên tâm hơn một chút.

"Không đi bệnh viện đâu." Tôi lí nhí nói chỉ mình anh nghe.

Anh không đáp lại, Linh chạy bên cạnh phủ một cái áo khoác che kín người tôi. Trong lúc chờ xe ở cổng, Đăng ôm trọn tôi vào lòng, Linh thì không ngừng léo nhéo.

"Nè, phải đi viện. Nó lăn ra như thế rồi..."

Tôi túm chặt áo anh, tỏ ý không muốn, mong rằng anh sẽ hiểu. Xe vừa đến, Đăng ném cho Linh một câu rồi bỏ nhỏ bạn ở lại.

"Về lớp đi. Báo cho thầy một tiếng."

Chiếc taxi bon bon chạy thẳng một mạch đến trước cổng khu chung cư đồ sộ, mới toanh. À, anh từng nói là mới chuyển nhà. Thật là... không thể đến bệnh viện, cũng không dám đưa tôi về nhà với bộ dạng này, làm khó anh nhiều rồi.

Thang máy dừng lại ở tầng số tám. Căn hộ mới nên chẳng có gì ngoài mấy đồ nội thất cơ bản. Anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, kéo chăn bông trùm kín. Không khí xung quanh ấm hẳn lên, tôi nhận ra Đăng vừa bật máy sưởi. Ngay cả căn phòng ngủ này cũng thật sơ sài khi chỉ có giường và một cái tủ quần áo.

Tôi đảo mắt tìm kiếm Đăng qua cánh cửa nhỏ chưa được khép kín. Tiếng kêu ri ri của ấm siêu tốc phát ra từ khu bếp. Một lúc sau, Đăng xuất hiện, trên tay đem theo một cốc trà gừng nóng hổi. Anh đỡ tôi ngồi dậy, lạnh nhạt đưa cho tôi mà chẳng nói thêm gì.

Cũng đúng thôi. Với tình trạng quan hệ hiện tại, việc tôi ngồi đây là khó hiểu nhất. Bao trùm cả căn phòng một bầu không khí ngượng ngùng, ngột ngạt khó thở. Đăng đột nhiên vươn tay, chạm nhẹ vào trán tôi. Sau khi xác nhận thân nhiệt tôi ấm lại, anh liền đứng dậy, toan mở cửa ra ngoài.

"Hoàng Hải Đăng." Tôi muốn anh ở lại, cạnh tôi, ngay lúc này.

Lúc trước không thể ngoảnh lại nhìn anh, là lỗi của tôi. Tôi không muốn điều ấy xảy ra nữa. Thú thật là tôi đã hối hận. Từ cái ngày mà tôi từ chối anh, ngay lúc đó chắc chắn tôi đã hối hận rồi. Nhìn thấy anh thẫn thờ suy sụp, thay đổi nhiều đến mức kỳ lạ làm tôi đau lòng lắm. Nhiều đêm mất ngủ, tôi vẫn luôn kề tay lên trán, tự hỏi chính mình rốt cuộc bị làm sao. Tôi hiểu bản thân mình có vấn đề, rất nhiều là đằng khác. Hai luồng cảm xúc cứ đấu tranh dữ dội bên trong, khiến tôi không điều khiển hoàn toàn được mình.

Đăng chỉ dừng lại, nhưng vẫn quay lưng với tôi. Anh còn giận, không biết đối mặt thế nào.

Tôi chỉ dám lí nhí lên tiếng: "Xin lỗi."

Không nhận được phản hồi, tôi lần nữa nói to hơn, dõng dạc hơn: "Người ta nói là xin lỗi mà."

"Đăng..." Tôi rơi vào tình thế yếu đuối.

Cuối cùng, sau tiếng gọi kia, anh cũng đáp lại: "Vì cái gì?"

"Hôm đó... tao không nên nói như thế. Hôm đó mày đang say, tao cũng không nên để mày lại một mình như thế. Tóm lại là..." Tôi không hiểu mình đang nói gì. Câu từ không sắp xếp được theo ý trở nên lủng củng.

Đăng quay hẳn lại, lắng nghe tôi. Tôi bỗng trưng ra bộ mặt tủi thân, tròng mắt rưng rưng dần nhoè đi.

"Bản thân tao có rất nhiều vấn đề, cả về cảm xúc lẫn lý trí. Nóng nảy, khó hiểu, mau quên,... Mới tháng trước xù kèo với mày, đến giờ tao mới nhớ lại được. Tao không biết mình đang bị làm sao. Nếu tao cho phép bản thân mình có thêm một mối quan tâm khác là mày, thì tao sẽ điên mất..."

"Nhưng mà, càng cố không nghĩ đến mày, thì tao càng giống người điên hơn thế. Nên là... nên là..." Tôi run rẩy, bắt đầu nấc lên. Nước mắt lã chã từng giọt rơi xuống, lộp bộp thấm vào chăn.

Chưa kịp dứt lời, Đăng bước nhanh tới, sụp xuống ôm chặt lấy tôi. Tôi được ôm trọn lấy, cả đầu dụi vào cổ anh, khóc lóc bày tỏ.

"Nên là... xin lỗi vì hôm đó đã nói dối. Tao muốn ở cạnh mày, đừng đi đâu nữa được không?"

Cuối cùng, tôi đã đấu tranh thắng một con người khác trong tôi. Tình cảm không thể đong đếm bằng thời gian, mà bằng những lần ta chọn nhau cho dù thế giới có đổi thay.

Mỗi con người đều mang trong mình một vực thẳm, có kẻ sợ rơi vào, có kẻ lại nhảy xuống để tìm kiếm chính mình. Cho dù có thực sự được sống một lần nữa, tôi vẫn chẳng thể nhìn thấu tâm tư của người con gái thuở thiếu thời. Đây rõ ràng là một cuộc sống mà tôi chưa từng biết, một Hoàng Hải Đăng chưa từng quen, một Trần Minh Hân dũng cảm dám yêu dám tự làm chính mình. Mọi sự lựa chọn luôn đúng, khi ta biết cách chấp nhận kết quả mà nó đem lại. Tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc vì bản thân của ngày hôm nay đã làm một điều đúng đắn.

Tôi cảm nhận được sự rối loạn của Đăng ngay lúc này. Anh lặng thinh, tim đập thình thịch như thể lồng ngực không còn chứa nổi cảm xúc đang kìm nén bên trong. Một cơn sóng dữ dội dâng trào, vừa ấm áp, vừa nghẹn nào, vừa thần kỳ đến khó tin. Cảm giác như cả cơ thể nhẹ bẫng, đầu óc trống rỗng trong vài giây, rồi bỗng một luồng cảm giác mạnh mẽ ập đến, cuốn anh đi mà chẳng kịp chống đỡ. Một giọt nước nóng hổi chạm nhẹ vào gáy tôi, trước khi tôi kịp nhận ra là anh đang khóc.

Không có nỗi buồn, không có sự khổ đau, chỉ có niềm hạnh phúc thuần khiết đến mức không thể kìm chế. Hơi thở anh khẽ run, bàn tay vô thức siết chặt lấy người tôi, như thể chỉ cần thả lỏng một chút, tôi sẽ lại rời xa vòng tay anh bất cứ lúc nào. Những giọt lệ tiếp tục tuôn, mang theo tất thảy những lo lắng, bất an, những ngày dài chờ đợi. Tất cả vỡ oà chỉ trong một khoảnh khắc. Và chúng tôi biết, mình sẽ không bao giờ quên được cảm giác ấy.

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com