Ta đóng chặt cửa tiệm, cùng Tống Nguyệt Đường bốn mắt nhìn nhau, không thốt nổi một lời.
Người đàn ông nằm ngửa dưới đất, mắt nhắm nghiền, nếu không phải lồng ngực còn khẽ phập phồng, ta đã tưởng hắn sớm xuống Địa phủ, đứng nơi Đài Vãng Sinh rồi.
Tống Nguyệt Đường vặn vẹo hai tay, gượng gạo cười với ta mà lấy cớ: “Tiêu Tiêu, ta thấy tỷ bận bịu làm ăn, thường ngày lại chẳng thuê được người làm.”
“Người này nhặt về từ miếu hoang chẳng mất tiền, không dùng thì phí. Tỷ cứ yên tâm mà hành cho chíc thì bỏ!”
Ta day day trán, suýt nữa thì tức đến hộc máu.
Tống Nguyệt Đường vốn là nữ nhi tướng phủ, từ nhỏ đã bị tráo đổi thân phận với ta. Mấy tháng trước mới tìm được ta trở về.
Ta còn chưa kịp nghĩ chuyện nhận tổ quy tông, nàng đã thu dọn hành lý, ngang nhiên dọn vào tiệm vàng mã của ta mà ở rồi.
Hoắc Thế tử vì muốn ôm được mỹ nhân là nàng trở về, ngày ba bữa đến tiệm ta như điểm danh làm thần giữ của.
Hắn cứ đứng thẳng tắp ở đó, dáng dấp chẳng khác gì hoa khôi lầu xanh mời gọi khách, gặp người qua đường liền kéo vào trong, còn ân cần hỏi thăm nhà ấy có… ai chết chưa.
Chết một người giảm giá 10%, chết hai người giảm 20%.
Chết cả nhà giảm thẳng 70%
Nhờ phúc của hắn, việc làm ăn của ta vốn đang bình bình yên ả nay lại chẳng ai thèm đếm xỉa đến.
Đến cả con chó A Hoàng mọi khi hay đến ăn chực cũng chẳng buồn quanh quẩn ngoài cửa nữa.
“Hay là, nhân lúc người ta chưa tỉnh, muội mau kéo hắn về đi.” Ta đề nghị.
Tiệm vàng mã bây giờ còn nhận cả đơn hàng của khách quỷ.
Có những con quỷ c h í c khi còn là phú hộ ở nhân gian, xuống dưới rồi vẫn muốn tam thê tứ thiếp, bèn đến chỗ ta mua vài người giấy về cho khuây khoả.
Không chỉ diện mạo có thể tùy chỉnh, mà ngay cả cao thấp, béo gầy cũng có thể đắp nặn được.
Tống Nguyệt Đường cười hì hì, thần bí kéo ta lại gần, chỉ vào mặt hắn: “Tiêu Tiêu, tỷ nhìn kỹ đi.
Cha nương chẳng phải đang lo lắng việc hôn sự của tỷ sao?
Tỷ từng nói muốn tìm kẻ cả nhà chết sạch, lại phải tuấn mĩ phi phàm. Xem đi, hắn chẳng phải quá khéo đáp ứng cả sao?”
Sau khi được nhận lại về tướng phủ, phụ thân và mẫu thân như muốn bù đắp cho ta, ra sức tìm cho ta một người phu quân hoàn hảo.
Nhưng mệnh cách của ta, không nói là khắc c h í c cả tộc, nhưng khắc lên ba đời trên thì không thành vấn đề.
Ta cau mày, chán ghét vén mớ tóc rũ trước trán hắn.
Diện mạo quả thật đẹp đẽ, môi mỏng hồng hào, da trắng như ngọc, ngũ quan rõ ràng.
Nhưng… tại sao ta cứ thấy quen thuộc đến lạ?
“Muội nhặt được hắn ở đâu?” Ta hỏi dồn.
Tống Nguyệt Đường vừa bóc hạt dưa vừa đáp: “Cuối thành phía tây chẳng phải có miếu hoang sao? Chó của Hoắc Trường Xuân lạc mất, bọn muội đi tìm thì gặp hắn ở đó.”
Thành tây…
Miếu hoang…
Trong lòng ta chợt run lên, vội vàng hỏi tiếp: “Có phải trong miếu ấy còn có giếng Nhân Duyên?”
“Đúng đúng, nhưng giếng đã cạn, bên trong toàn thứ bẩn thỉu. Chó của Hoắc Trường Xuân rơi xuống đó bẩn quá, hắn đang xách về tắm rửa rồi.”
Ta nhớ ra rồi!
Hai kẻ tay nhanh hơn não này!
Dám nhặt cả Thành Hoàng gia về đây!
Mà vị Thành Hoàng mới nhậm chức này, lại có chút ân oán với ta.
Ngàn năm trước, khi ngôi miếu ấy còn lợp ngói vàng cột son, phồn hoa vô cùng.
Tín đồ thì chen chúc chật cả cửa, nhang họ thắp còn to hơn cả eo của ta.
Thấy nơi ấy phong thủy tuyệt hảo, nửa đêm ta bèn nhân lúc nửa đêm, trùm bao bố lên đầu Thành Hoàng gia rồi ném xuống Đài Luân Hồi, tự mình chiếm miếu.
Vì ta chiếm giữ, chỉ hưởng hương khói mà chẳng làm gì, ngôi miếu chẳng bao lâu liền hoang tàn.
Sau đó, ta phủi mông bỏ đi.
Nghe nói khi Thành Hoàng gia trở lại, giận đến suýt tẩu hỏa nhập ma, lập tức viết cáo trạng mười ngày mười đêm đi khắp tam giới rêu rao danh tiếng ta.
Hiện giờ ta chỉ là phàm nhân, quả thật không muốn lại vướng vào ân oán năm xưa nữa.
2
Trong lòng chột dạ, ta lại đưa tay vén mớ tóc trước trán hắn xuống, che khuất gương mặt.
Vừa mới phủ tóc xuống, đôi mắt đen nhánh kia bỗng nhiên mở ra, lạnh lẽo tĩnh mịch, thẳng thắn nhìn về phía ta.
Tống Nguyệt Đường buông gói hạt dưa, vỗ tay đứng dậy chen lại gần: “Công tử! Tỷ tỷ ta là người đã cứu ngươi, họ Hứa tên Tiêu, lại là tiểu thư tướng phủ. Gia sản không dám nói ngàn vạn, nhưng dăm bảy vạn cũng có.”
“Công tử quý danh là chi? Nhà ở nơi nào? Song thân còn tại thế chăng? Đã có thê tử chưa? Có thanh mai trúc mã không? Thân thể có tật bệnh không?”
…
Khóe môi ta khẽ giật, lập tức đưa tay bịt miệng nàng, lạnh giọng: “Ngươi tỉnh rồi thì mau về nhà đi, kẻo lỡ bữa cơm tối.”
Nam tử ôm đầu ngồi dậy, đảo mắt nhìn khắp bốn phía, rồi bất chợt ngồi xếp bằng trên đất, ôm chặt chân ta mà kêu: “Nương…”
Ta: ??
Tống Nguyệt Đường há hốc miệng, nghe “rắc” một tiếng như trật khớp.
“Hắn… hắn gọi tỷ là nương ư?” Nàng ngẩng cằm lên, tiếng thét chói lòa xé rách cả xà nhà.
“Tiêu Tiêu, tỷ từ đâu ra có đứa con lớn thế này?”
“Nhìn hai người chẳng giống nhau chút nào!”
“Ta vốn muốn tìm cho tỷ một tên làm công, nào ngờ lại tìm ra một đứa con trai!”
Nam tử đôi mắt ngấn lệ, cọ cọ chân ta, nghiêng đầu gọi Tống Nguyệt Đường: “A tỷ…”
“Có ta!” Mồm miệng nàng còn nhanh hơn cả suy nghĩ trong đầu, ấy thế mà đáp lại hắn ngay.
Thấy ta mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm, nàng mới rụt cổ, cười gượng: “Gọi sai rồi, nên gọi là cô cô.”
“Cô cô!”
Tống Nguyệt Đường không dám đáp, ánh mắt lảng tránh ngó nghiêng khắp nơi.