Ngụy Lâm khẽ chau mày, ghét bỏ liếc nhìn bốn phía, điềm đạm nói:
“Để phụ mẫu lo lắng rồi.”
Thanh Hà Tử đặt ngón tay trỏ lên trán hắn, gật đầu:
“Thành Hoàng đã quy vị, nay sư phụ thay ngươi đưa hai hồn còn lại trở về.
Như vậy có thể tạm thời ngươi sẽ không bị mất khống chế nữa.”
Nói xong, hắn liền đem hai hồn kia đánh nhập vào thân thể Ngụy Lâm, sau một phen pháp quyết, trên người hắn quả nhiên mơ hồ toát ra vài phần tiên khí.
Chung Bất Xác bị ta bịt đến đỏ bừng cả mặt, còn vươn lưỡi liếm lòng bàn tay ta.
Ta trừng hắn một cái.
Đúng là phiền toái, ngay cả hồn của mình cũng giữ không nổi, đúng là một Thành Hoàng vô dụng.
Hắn khịt khịt mũi, nước mắt tí tách rơi xuống.
Ta hung hăng véo lấy lỗ tai hắn, khẽ đe dọa:
“Nín! Ta sẽ lấy lại hồn cho ngươi!”
Chưa kịp ra tay, chợt một đạo âm thanh truyền vào tai.
Nửa thân tiểu nhân giấy bị cháy đen lập tức dựng thẳng người:
“Đại nhân, không thể!”
Giọng Bạch Vô Thường vang lên.
Hắn lại từ Địa phủ lên mà nhập vào người giấy rồi.
Ta nhướng mày:
“Có gì mà không thể?”
7
Chẳng phải chỉ là bị đoạt hồn thôi sao, trực tiếp đánh chết rút hồn ra chẳng phải xong ư, việc gì khó khăn.
“Vừa rồi hồ tộc tới cáo trạng, nói có một âm sai câu mất hồn phách của Tam Thái tử Hồ Thất Thất.
Diêm Vương sai người tra xét, mới phát hiện kẻ kia là kẻ khác giả mạo.
Hồ Thất Thất vốn là con út con cầu con tự của Hồ vương, Hồ vương quý trọng vô cùng.
Nếu đại nhân đánh chết Ngụy Lâm, e rằng sẽ làm tổn thương hai hồn còn lại.
Đến lúc hồn Thành Hoàng quy về với chủ, hai hồn kia chỉ sợ cũng tan biến.”
“Thì đã sao?” Ta hờ hững đáp.
Giọng Bạch Vô Thường lộ vẻ khổ sở:
“Đại nhân e đã quên, Hồ Thất Thất vốn cũng có duyên với ngài.
Năm xưa Hồ vương không sinh được con, hắn cầu đến chỗ ngài, mà ngài…”
“Ngài nói, nếu Hồ vương chịu dùng chính lông mình làm thành một tấm hồ cừu dâng cho ngài, ngài sẽ ban cho hắn một đứa con.”
Hồ cừu ư? Lại còn là của Hồ vương.
Nghe qua quả thật giống việc ta có thể làm.
“Vậy ra, Hồ Thất Thất là ta tặng cho Hồ vương?”
Bạch Vô Thường hơi nghẹn lời:
“Đúng vậy. Ngài nghịch thiên cải mệnh, dùng đá Nữ Oa tạo nên một cô hồn mà thành.”
“Làm ta giật cả mình, cứ tưởng ta và một con hồ ly già sinh ra một tiểu hồ ly.”
Ta nghĩ, dẫu năm tháng dài dằng dặc khiến ta quên nhiều chuyện, cũng không đến nỗi quên từng sinh con.
“Vậy làm sao tách ba hồn ấy ra?”
Dùng bạo lực, ta sở trường, nhưng ba chọn một, thật khó mà xuống tay.
Mùa đông sắp tới, nếu Tống Nguyệt Đường cũng có một tấm hồ cừu, chẳng khác gì khoác pháp y, yêu tà thường nhân nào dám lại gần nàng.
“Đúng rồi, hồ cừu của ta đâu?”
“…Bị đại nhân… đốt nướng gà rồi.” Bạch Vô Thường đã tuyệt vọng đến cực điểm.
Ta khẽ chạm mũi, hơi tiếc nuối, song cũng chẳng sao, lại đòi thêm một tấm nữa là được.
“Đại nhân.” Bạch Vô Thường chấn chỉnh giọng điệu:
“Nếu muốn tách ba hồn kia ra mà không tổn hao chút nào, cần có Ly Hồn quả trên núi Thương Hoa.
Nhưng núi Thương Hoa vốn có kết giới, năm trăm năm mới mở một lần, lần này sẽ mở đúng hai ngày sau.”
Núi Thương Hoa, ta biết, nơi thuộc ngoài chư thiên, vùng đất này chư thần không quản.
Khi ta còn làm Quỷ Đế rảnh rỗi vô sự từng ghé qua dạo chơi.
Chỉ lạ thay, hiện giờ ta lại chẳng còn chút ký ức ấy.
Biết được cách giải, ta định trước hết bắt tên Thanh Hà Tử kia, đánh chết rồi tính.
Không ngờ, vừa bị Chung Bất Xác quấn lấy cánh tay một lúc, chớp mắt tên đạo sĩ đó đã biến mất, chỉ còn lại một chiếc áo bào tro rơi trên đất.
Ta đành kéo Chung Bất Xác quay về cửa tiệm.
Tống Nguyệt Đường vừa định mở miệng hỏi chuyện, lại thấy Chung Bất Xác đã thuần thục nhổ cây quế mới trồng, tự mình chui vào chậu cây.
“Lại ngốc rồi sao?”
Ta ừ một tiếng:
“Lần này e là phải ngốc một thời gian.”
Hoắc Trường Xuân hả hê cầm kéo:
“Ngoan, ta tỉa cành cho ngươi.”
Chung Bất Xác vung tay cho hắn một bạt tai.
“Sao lại đánh người?”
“Ta bây giờ là cây liễu!”
Tống Nguyệt Đường……
Ta liền gấp một tiểu nhân giấy phỏng theo hình dáng của mình để bầu bạn cùng hắn.
Ngày hôm sau, ta vừa hỏi Tống Nguyệt Đường nơi ở của phủ Tri châu.
Tiểu sai trong Tướng quân phủ hớt hải chạy đến báo, nói trong nhà có chuyện, bảo chúng ta mau chóng trở về.
Tống Nguyệt Đường ngỡ phu nhân và Tướng quân xảy ra chuyện, vội kéo ta cùng về.
Nào ngờ vừa bước vào cửa, đã thấy một nữ tử áo đỏ đang ôm đầy tay bánh điểm tâm mà nhét vào miệng.
Bên cạnh, một vị quý phụ bế chặt nàng, khóc ròng rã:
“A Nguyên, sao con lại đột nhiên ngốc thế này, biết làm sao cho phải!”
Tống phu nhân tay chân luống cuống, một tay cầm khăn lau nước mắt cho quý phụ, một tay cầm bánh điểm tâm dỗ dành nữ tử kia.
Vừa trông thấy ta, bà như gặp cứu tinh, vội vàng đón ra:
“Tiêu Tiêu, ta cũng hết cách mới gọi con về, con xem đây…”
8
Tống Nguyệt Đường bước nhanh mấy bước, đỡ lấy nữ tử kia, đưa mắt nhìn khắp một vòng:
“Đây là chuyện gì? A Nguyên chẳng phải sắp vào cung rồi sao?”
“Tiêu Tiêu, đây là Thẩm Ngữ, tên chữ là Nguyên. Nàng là ái nữ của Tri phủ.”
Thẩm Ngữ? Huyền Nữ nương nương?
Thanh Hà Tử kia đêm qua không ngủ hay sao, ra tay nhanh đến vậy?
“Tiêu Tiêu, A Nguyên hôm nay chỉ ra hồ du ngoạn, chẳng rõ vì sao khi về bỗng dưng không nói gì, chỉ biết ăn mà thôi.”
Tống phu nhân than nhẹ:
“Ta biết con làm ăn khác người thường, có lẽ nhìn ra điều gì, nên mới vội gọi con trở về.”
Thẩm phu nhân nhào vào lòng Tống phu nhân khóc lóc như hoa lê đái vũ, Tống tướng quân đứng bên, trán nổi gân xanh từng chập.