Quý Ngài Ngang Ngược

Chương 10: Ác mộng lại đến



Đảo mắt đã gần đến cửa ải cuối năm, bấm ngón tay tính toán, còn ba ngày là Thích Nghiêu về nước, Phó Vi cũng nhắn với cô ấy nhiều hơn.

Chập tối một hôm, theo thường lệ Phó Vi nhìn thời gian dưới góc phải màn hình, rời khỏi mail.

Đỉnh đầu đột nhiên vang lên giọng Kỳ Tự: “Cô ấy nói gì đấy?” Anh phủ người nhìn màn hình cô, giao diện tin nhắn lại bị cô đóng lại.



Phó Vi giật nảy, quay người đụng vào bờ vai rắn rắn chắc chắc của anh —— anh đi đến phía sau cô lúc nào vậy?

Kỳ Tự đứng sau ghế dựa máy tính, hai tay vịn trên cánh tay ghế dựa của cô, cúi người xuống nên lồng ng.ực cơ hồ dán lên sống lưng cô, bị cô chạm vào, xoa bả vai nhăn lông mày.

Phó Vi lập tức hơi ấp a ấp úng: “Nghiêu Nghiêu cậu ấy đột nhiên nói… cậu ấy sắp về đính hôn.” Cô tập trung sức lực mà hồi tưởng lại tin nhắn của Thích Nghiêu, dần dần đi vào trạng thái, càng nói càng phẫn hận, “Thế mà cậu ấy giấu em chuyện có bạn trai, lại còn yêu nhau hơn hai năm, mà không nói với em gì hết!”

“Em cần nói cho rõ ràng chứ, cô ấy cũng đâu có nghĩa vụ phải báo cáo cho em tình trạng hôn nhân.”

“Nào có chuyện giấu diếm em chuyện yêu đương lâu vậy, sắp kết hôn mới nói với em? Mà cậu ấy còn nói nhà trai là người em quen, hết lần này tới lần khác lại không nói với em là ai.” Phó Vi xoắn lông mày, nghi ngờ nhìn anh, “Em nhớ Nghiêu Nghiêu luôn ưng anh lắm… hai người không giấu diếm em cấu kết với nhau chứ?”

Kỳ Tự rất xem thường: “Nếu như anh cần kết hôn với tất cả các cô gái ưng anh, thì anh nghĩ luật hôn nhân của Trung Quốc nên lấy Ả Rập làm chuẩn.”

Phó Vi lườm anh một cái: “… Đồ tự luyến.”

Anh nâng tay trái lên nhìn đồng hồ: “Chí ít là đồ tự luyến đúng giờ.”

Từ khi Kỳ Tự hứa hẹn, mỗi ngày khi Phó Vi đi ra từ nhà Phó Kỳ Dự, đều có thể trông thấy Kỳ Tự chờ ở lầu dưới. Vài ngày sau càng ngày càng nghiêm trọng, anh không chỉ chịu trách nhiệm công việc cô mang về nhà, còn chịu trách nhiệm mang qua cho cô, trở thành tài xế toàn thời gian cho cô, mỗi tối đúng sáu giờ sẽ xuất hiện ở trước mặt cô.

Anh dùng hành động để tuyên bố hòa giải.

Phó Vi thoạt đầu không hề ngoan ngoãn đi xuống cái bậc thang anh cho, vẫn hờn dỗi như cũ: “Em không nghĩ kỹ thuật lái xe của một người vừa làm xong thủ tục xuất viện do viêm ruột thừa cấp có thể bảo đảm an toàn của em.”

Kỳ Tự trả lời là: “Rất không may, anh không sử dụng cái ruột thừa của anh để lái xe.”

“…” Phó Vi trợn mắt quay người rời đi.

Nhưng anh vẫn gọi cô: “Lòng trách nhiệm của anh có hạn. So với cái ruột thừa, thì anh càng muốn trả giá vì em hơn.”

Một kiểu… giọng điệu cân nhắc lợi hại lúc tiến hành đầu tư mạo hiểm.

Rõ ràng, Kỳ Tự vẫn canh cánh với sự khiển trách của Phó Vi rằng anh không có trách nhiệm. Nhưng nguyên nhân vụ kia không phải do anh vừa về nhà đã chỉ trích cô không có trách nhiệm với công việc sao?

Thật sự là đồ thù dai. Phó Vi bỏ bụng câu trách anh bụng dạ hẹp hòi, lại oán anh ngay cả một câu hoà giải cũng nói đến là nghiêm túc lý tính như vậy, dường như chỉ là một câu phát biểu trả giá trên bàn đàm phán.

Nhưng tiếc sao, đối với sự thỏa hiệp của anh cô đã sớm quen.

Thế là… Chiến tranh đã hết, tất cả trở lại nguyên trạng.

Phó Vi cầm túi lên đi đến cửa trước, quay đầu mỉm cười với Kỳ Tự: “Hôm nay không cần anh đưa đón. Em sẽ về rất sớm.”

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Tiệm bánh gatô sắp đóng cửa tỏa ra mùi thơm bơ cùng phấn lên men. Phó Vi đẩy cửa thủy tinh ra trở lại con đường âm tám độ C, cầm theo hộp bánh gatô mà ngón tay chỉ chốc lát sau đã cóng đến đỏ bừng.

May mắn tiệm bánh Kỳ Tự thường vào lại ở chỗ phố xá sầm uất, cách nhà Phó Kỳ Dự không xa. Cô cầm theo bánh gatô, rất nhanh là tới khu dân cư quen thuộc.

Hộ nhà ở tầng hai mươi ba, cửa mở rộng ra, trong phòng khách cũng không thấy bóng dáng Phó Kỳ Dự.

Phó Vi do dự đi vào phòng khách, buông quà xuống trên bàn trà, nhẹ nhàng gọi sang phòng ngủ: “Anh Phó?”

Không có hồi âm.

“Anh Phó? Tôi là Phó Vi.” Cô đi đến phòng thêm mấy bước, không tiện trực tiếp bước vào phòng ngủ, chỉ có thể gọi anh. Căn nhà rộng rãi trống rỗng, vẫn hoàn toàn yên tĩnh như cũ.

Bỗng nhiên, một mùi máu tươi nhàn nhạt bay đến từ phương hướng phòng ngủ.

Phó Vi lập tức sững sờ ngay tại chỗ, đây là… Thoáng chốc, cô lấy lại tinh thần, vọt thẳng vào phòng ngủ, nhịp tim nhanh đến mức không kìm chế được.

Đèn không bật. Phòng ngủ rộng không kéo màn cửa, ánh đèn từ cao ốc thương vụ ngoài cửa sổ loang loáng ánh vào trong phòng, chiếu sáng bóng người nằm nghiêng trên giường đơn. Phòng ngủ của Phó Kỳ Dự đơn giản mà ấm áp, trên tủ đầu giường có bày biện mấy khung hình, bên trong ảnh anh chụp chung với là một người phụ nữ, trông tuổi tác thì hẳn là mẹ của anh. Khóe mắt bà ấy có nếp nhăn khó mà giấu, lại rất có khí chất, là quý phu nhân nhà giàu mới dịu dàng thong dong như vậy. Ánh mắt Phó Vi lóe lên một thoáng kinh ngạc, ngạc nhiên hồi lâu mới thu mắt.

Giờ đây người nằm trên giường lại không hề hợp với cùng không khí cả gian phòng. Nét mặt Phó Kỳ Dự vốn ôn hòa tuấn tú giờ đang tiều tụy ố vàng, râu ria xanh đen không cạo, trên ga giường với đường vân lam nhạt còn tản mát mấy miếng thủy tinh nhuốm máu.

Bàn tay anh vẫn đang không ngừng nhỏ máu, nhuộm đỏ một mảng lớn ga giường.

Trong gian phòng sạch sẽ lẫn với mùi máu tươi và mùi rượu, bay hơi khiến người ta thấy không thoải mái. Ánh mắt Phó Vi dời xuống, trên mặt đất có một cái khung hình vỡ đến chia năm xẻ bảy, miếng thủy tinh văng khắp nơi phủ kín sàn nhà. Ảnh chụp trong khung rơi ra —— một bức ảnh bị xé nát, lại là ảnh chụp chung.

Phó Vi đứng cửa kinh ngạc. Phó Kỳ Dự trông lôi thôi thế này, thực sự lạ lẫm.

Phản ứng sau một lát, cô kinh ngạc nhìn bên cạnh Phó Kỳ Dự. Chỗ bị thương chính là lòng bàn tay, hình hồ là do bóp nát kính. Không phải hung án, cũng không phải tự sát, chỉ là… Một nghệ thuật gia trong men say tự mình hại mình rồi lại vẫn có thể ngủ an ổn đến như thế.

Cô chân tay luống cuống đứng bên giường, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Người trên giường đột nhiên tỉnh lại, lúc há miệng tỏa mùi rượu: “Cô ra ngoài.”

Phó Vi nhíu nhíu mày, bắt đầu ngồi xổm xuống giúp anh dọn mảnh thủy tinh trên sàn nhà: “Tay anh cần băng bó…” Cô không có lòng nhìn trộm cuộc sống riêng tư của anh, không có hỏi nguyên nhân, chỉ là nhắc nhở người trước mắt về vết thương.

Phó Kỳ Dự nửa tỉnh nửa say có thái độ thô bạo khác thường, đập nệm một cái thật mạnh: “Tôi bảo cô đi ra ngoài!”

Mảnh thủy tinh trên giường bị quét xuống đến, có một mảnh sượt qua cổ Phó Vi, vạch ra một vết thương nông. Cô chưa kịp phản ứng, bị đau như kim chích nên cô nắm bàn tay một cái đau nhói, mảnh thủy tinh đã thu dọn xong để lại trong lòng bàn tay cô một vết thương không sâu không nông.

Người uống say luôn rất vô lý.

May sao, đối với người không thể thuyết phục Phó Vi luôn có thái độ khoan dung và năng lực xử lý hơn người, dưới tình huống thế này còn có thể an an ổn ổn thay anh băng bó xong tất cả.

Cô làm cho hết nghĩa vụ của một người bạn, không tiếp tục dừng lại lâu, cô ra về.

Khó mà nói không bất ngờ. Một người tốt mà phạm tội sẽ luôn khiến người ta khiếp sợ nhất, cũng như, người bình thản lạnh nhạt như Phó Kỳ Dự đột nhiên có hành vi khác thường thế này, khiến người ta vô cùng muốn tìm tòi hư thực.

Dù cho có duy trì sự tôn trọng cao nhất, cô cũng có lòng tham tìm tòi như người bình thường.

Cô thầm nghĩ qua mấy cái manh mối rải rác một lần, chợt nhớ ra tấm ảnh chụp chung bị đánh rơi trên mặt đất, hình như vô cùng quen mắt. Phó Vi xuất thần nghĩ thật lâu, mới nhớ lại cô trông thấy trong ví tiền Phó Kỳ Dự có nhìn thấy nó, trên tấm hình thiếu một cô gái có nụ cười xán lạn.

Trên tấm ảnh xem ra họ vẫn rất trẻ tuổi, bối cảnh có bảng chỉ dẫn dùng tiếng Anh, hình như là ở công viên nước ngoài, lại giống là sân trường đại học.

Trên đường dài người đến người đi, âm thanh đêm tối xa hoa truỵ lạc rầm rĩ không ngừng.

Tâm trạng Phó Vi phức tạp đi qua một cái giao lộ, một mình đi qua mấy ngọn đèn đường.

Đột nhiên, sau lưng vang lên tiếng đá nhấp nhô, hình như là có ai ném nó sang bên chân phải của cô. Cô nghe tiếng quay đầu nhìn lại, bên trên lối đi bộ chỉ có một cặp đôi tựa sát ăn kem, phía sau là một cái đèn đường hỏng, một mảnh đen kịt.

Giọng Phó Kỳ Dự vẳng bên tai: “Gần đây em có gặp người nào kỳ quái không… ví dụ như tan tầm về có kẻ theo dõi?” lúc ấy thần sắc anh ấy nghiêm túc, bộ dáng hết sức thật.

Phó Vi đứng tại chỗ, nhìn cặp đôi kia dần dần đến gần, thở dài một hơi —— căn bản không kẻ theo dõi nào, cô thật sự là yếu bóng vía bị dọa.

Có lẽ Nghiêu Nghiêu nói đúng. Đĩa bánh rớt xuống từ trên trời đa số có độc. Cô giờ đã nắm được cơ bản chuyện từ nhỏ đến lớn của Phó Kỳ Dự, hiểu rõ bối cảnh gia đình của anh và con đường nghề nghiệp, thế nhưng lại phát hiện, vẫn nhìn không thấu con người này. Mà chính cô lại bị ảnh hưởng sâu, thậm chí vì một câu nói của anh mà trở nên nghi thần nghi quỷ.

Song… cặp đôi đi ngang đang ăn kem ốc quế nhắc nhở cô một chuyện khác: Trên tay cô vẫn còn có hộp bánh ngọt!

Cô du đãng trên đường rất lâu, giờ này trời đã tối đen. Gió lạnh phần phật thổi qua đầu đường, thổi rối tóc mai cô, dính lên lông mi của cô. Phó Vi giật mình tỉnh lại, vội vàng ôm bánh gatô trước ngực, không để ý chuyện tóc bị gió thổi rối, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến ngã tư đường xe cộ dày đặc.

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Sau một giờ.

Trong phòng khách không mở đèn, Kỳ Tự lạnh như băng ôm gối ôm đọc tin tức tài chính và kinh tế, ngay cả Vivian cũng bị thất sủng nằm một bên ghế sô pha, xem ra tinh thần yếu ớt. Thần sắc của anh vẫn hoàn toàn bình tĩnh lạnh lùng như trước đây, giờ hình như còn có có thoáng âm trầm như có như không.

Cửa trước bổng vẳng đến tiếng mở cửa.

Phó Vi xuất hiện ở trước mặt anh. Một đêm bết bát cùng thời tiết rét lại đi ngoài đường khiến nét mặt của cô có chút cứng nhắc.

“Sao không bật đèn?” Phó Vi nhìn Kỳ Tự lạnh mặt trên ghế sa lon, điều chỉnh hô hấp một lát rồi mới ấn sáng đèn, hình như có chút miễn cưỡng cười cười giơ bánh gatô trong tay lên, cười chúc mừng: “Sinh nhật vui vẻ!”

“Giờ là 0 giờ 15 phút, sinh nhật của anh là hôm qua.” Kỳ Tự không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình TV, thái độ lãnh đạm, “Mặt khác, anh không ăn cái loại đồ đầy dầu đó.”

… Rõ ràng năm nào cũng mua bánh gatô của tiệm kia.

Phó Vi nhìn đồng hồ, cắn môi dưới: “Anh đừng giận mà…”

“Hiển nhiên là đây không phải một thời điểm đặc thù, em không cần để ý.”

Cô dần dần tắt nụ cười, không tiếp tục tranh luận cùng anh, chỉ im lặng đặt bánh gatô vào tủ lạnh, đi sang cầu thang.

Từ phòng khách sáng ngời, đi sang lầu hai đen tối. Trên tay cô còn quấn băng gạc, bóng lưng không nói chuyện ngột ngạt lại cô đơn.

Không biết sao, chuyện hôm nay khiến cô cảm thấy bất an khó hiểu. Một loại cảm xúc không biết tên chiếm cứ cô, khiến cô vô cùng mỏi mệt, ngay cả nói với Kỳ Tự một câu xin lỗi cô cũng không có sức, chỉ muốn mau chóng vùi vào giấc ngủ.

Đáng tiếc không như mong muốn, Phó Vi khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ, cơn ác mộng nhiều năm qua nhiều lần xuất hiện lại ngóc đầu trở lại vào đêm nay.

Trong mộng cô bé vết thương chồng chất, tiếng khóc sắc nhọn mà tuyệt vọng. Giấc mơ như mọi lần, trên bàn tay non nớt kia vĩnh viễn có một vết sẹo bắt mắt, đỏ hồng dữ tợn, vắt ngang nơi mu bàn tay và cổ tay.

Khi cô muốn nhìn rõ, đôi tròng mắt kia lại đột nhiên oán độc nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt dần dần rõ ràng.

Khác biệt chính là, lần này cô bé không biến thành chính Phó Vi, mà bị bóng đêm nuốt hết. Trong mộng không còn một ai, chỉ có một lực lượng không biết tên, đường như muốn túm cơ thể của cô vào mảnh đen tối kia.

Cô đổ mồ hôi lạnh mà thức tỉnh, như một con cá rời nước đã lâu, ngồi trên giường thở hổn hển, trong đầu đột nhiên hiện ra tấm hình đầu giường Phó Kỳ Dự. Trong tấm ảnh người phụ nữ khí chất mỹ lệ, thong dong lạnh nhạt, vẫn còn thấy được vẻ đẹp lúc tuổi còn trẻ. Nụ cười xinh đẹp từ ái đó giờ lại có vẻ quỷ dị, âm trầm tỏa hàn khí.

Có một dự cảm loáng thoáng, hình như là một đôi tay Tử thần thoát không nổi, bóp chặt cổ họng của cô, nói với cô:

Báo ứng của mi sắp đến rồi, Phó Vi à.