Quý Ngài Ngang Ngược

Chương 12: Biến cố nảy sinh



Trong điện thoại Lý Manh đột nhiên im lặng, ấp úng: “… Giọng này là, của chủ biên ạ?”

Phó Vi giật mình nhìn Kỳ Tự ở cổng, vội vàng hấp tấp giải thích: “… Ấy, không phải, ôi, về sau chị sẽ giải thích cho em nghe, cúp trước nhé!” Cúp điện thoại, vẻ mặt cô đau khổ nhìn về phía kẻ cầm đầu là Kỳ Tự, “Lần này thì hay rồi, chắc ngày mai là cả công ty đều sẽ biết.”



“Biết gì?”

“Hoặc là đồn thành chuyện xấu ở văn phòng, hoặc là bại lộ thân phận. Được rồi…” Phó Vi thở dài, đi vào phòng bếp rửa tay, “Cô giúp việc mang nhầm áo sơmi của anh sang chỗ em, buổi sáng tiện tay nhặt được cái này ở phòng thay quần áo, dù sao ở trong nhà, mặc vào rồi cũng lười đổi.”

Thấy mặt anh vẫn sa sầm, cho rằng cái bệnh thích sạch sẽ của anh tái phát, hậm hực thêm một câu: “Không chịu được thì ngày mai đi mua cho anh cái mới.”

Kỳ Tự lạnh lùng nhìn cô không nói lời nào: Cái gì mà hoặc là truyền thành chuyện xấu, hoặc là bại lộ thân phận, thế cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh ư?

Phó Vi mệt mỏi đến trưa, trông thấy Kỳ Tự về thì như trút được gánh nặng, sai anh vào phòng bếp chia nhân bánh, bản thân thì thoải mái ngồi lên sofa: “Một mình làm sủi cảo mỏi quá, lần sau đặt hàng về ăn thôi.” Cô nằm ngửa ra, Vivian xông tới từ đằng sau ghế sô pha, vụt lên trên người cô, cọ qua cọ lại trên đôi chân dài tr.ần t.rụi của cô, tìm vị trí thoải mái nằm xuống, cái móng thích ý để lên trên bụng cô, gâu gâu một tiếng.

Mặt Kỳ Tự càng thêm lạnh đến sắp đóng băng: “Ngại phiền thì cũng đừng quan tâm đến mấy thứ truyền thống nhàm chán này.” Tết ông Táo có ăn sủi cảo hay không đối với anh mà nói chẳng có nhiều ý nghĩa.

“Không được!” Phó Vi ôm Vivian trên bụng toan muốn đứng dậy, “Anh không làm thì em làm.”

Kỳ Tự cởi khuyu kéo tay áo sơ mi lên, mặt lạnh lùng vào phòng bếp.

Phó Vi được như ý thì vui sướng thưởng thức bên mặt uất ức của anh, ánh mắt quay lại trên màn hình tinh thể lỏng, nụ cười xán lạn thoáng chốc cứng trên mặt.

Tin tức nước ngoài, giọng nam trầm hậu song khuôn mặt đau buồn, thông báo một tin vắn: “Tin tức mới nhất tại XX, sáng ngày 18 tại XX đã xảy ra một vụ nổ súng, khiến ba người tử vong, bảy người bị thương. Một cô gái quốc tịch Trung Quốc đã bỏ mình trong vụ nổ súng này…”

Trên màn hình chiếu ảnh chụp, tóc ngắn gọn gàng ngang tai, nụ cười tự tin mà xinh đẹp, trên màu da bánh mật khỏe mạnh có lúm đồng tiền rất sâu, như còn lưu lại mùi nắng nhiệt đới.

“… Nghiêu, Nghiêu.”

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Trên bầu trời thành phố S mấy ngày liên tục có sương mù nặng, nghe nói là mây không khí ô nhiễm đã bao trùm lên mấy tỉnh lân cận, che ánh nắng, tầm nhìn rất thấp, không khí cũng ngột ngạt.

Di thể của Thích Nghiêu được chở về thành phố S vào hôm đó, mấy bạn học quen biết thời đại học giúp cô ấy tổ chức một lễ truy điệu nhỏ. Đã gần đến cuối năm, đồng môn ngày xưa phần lớn đã về quê ăn tết, người tới tham gia lễ lễ truy điệu chỉ có vào người, thậm chí còn không liên hệ với cha mẹ của cô ấy được. Người bà chăm sóc cô ấy lớn lên vì chân không tiện, vẫn khăng khăng muốn ngồi trên xe lăn tới, bị mấy đứa con cháu ngăn cản.

Nghĩa trang trồng tùng, thân cây che trời đón sương trên lá kim, tĩnh mịch âm lãnh, trong sắc trời ảm đạm lại càng cô đơn, cô lạnh tiêu điều như cực bắc rêu nguyên.

Trước mộ có mấy cô sụt sùi khóc, Phó Vi đứng hàng trước nhất, liên tục mấy ngày nay cô mất ngủ nên hốc mắt sưng đỏ, giống một con thỏ tìm không thấy hốc cây, mờ mịt lẩm bẩm: “Sau khi cha mẹ Nghiêu Nghiêu ly hôn thì chẳng ai muốn nhận cậu ấy, là bà nội cậu ấy nuôi lớn… Tớ đến nhà cậu ấy gặp bà nội rồi, bà lão rất hiểu cho, nói cậu ấy muốn làm phóng viên thì đi thôi, chỉ cần cậu ấy năng về thăm là được. Giờ thì thế nào? Cậu ấy còn trẻ như vậy, mới vừa nói với tớ cậu ấy sắp kết hôn…”

Ảnh trên bia đá là tấm Thích Nghiêu chụp mấy ngày trước gửi cho cô, ánh mắt lấp lánh nhìn cô. Nước mắt cô như chuỗi vòng đứt dây, im lặng rơi xuống, âm thanh bình tĩnh dần nghẹn trong cổ, bả vai không ngừng run run. Cô cố gắng khắc chế, không phát ra âm thanh.

Kỳ Tự lặng thinh đưa cho cô đưa mấy tờ giấy, nhìn Phó Vi hai mắt đỏ bừng. Nước mắt đong đầy, khi cô khóc nước mắt nóng hổi uốn lượn mấy đường trên mặt, thở thôi đã khó khăn, ngực vì nức nở mà phập phồng kịch liệt.

Dáng vẻ cô chật vật lại bất lực khiến anh vô tình nhớ lại sáng sớm bảy năm trước, cô cũng không nói gì mà rơi nước mắt như này, hoảng sợ lại đau thương trên mặt che lấp sự luống cuống, nhút nhát đưa mắt nhìn anh hờ hững đến mức gần như lạnh lùng.

Tiếng khóc nghẹn sau lưng cứ nối nhau, khiến anh cảm thấy vô cùng bực bội.

“Đừng khóc nữa.” thực sự anh không biết an ủi cô thế nào mới được.

Nhưng cô không để ý đến lời của anh, nước mắt vẫn rơi rào rào như cũ.

Kỳ Tự chỉ cảm thấy trong lòng có một đống củi bị nhen lửa, phát ra tiếng vang đôm đốp, khiến anh cháy bỏng đến bực bội. Ngọn lửa kia xui khiến anh thả khăn tay trong tay xuống, nhấn cô vào trong ngực. Cơ thể nhỏ gầy mềm mại không xương, cứ như một tờ giấy thật mỏng, tựa trên bả vai anh im lặng nức nở, mấy tiếng nức nở trong cổ họng nghe không rõ âm tiết. Nước mắt cô càng chảy tợn, khiến đầu vai anh ướt một mảng lớn.

Những giọt nước mắt kia rơi xuống, dường như là hóa thành từng cây kim trong suốt, đâm vào xương bả vai của anh.

Anh cứ để nước mắt cô làm ướt nhẹp tây trang màu đen, do dự vỗ bả vai cô không ngừng run run hai lần: “Tốt nhất là khóc hết trong một giờ. Em còn có rất nhiều chuyện phải làm.”

“Kỳ Tự, anh có lương tâm không!” Cô nức nở khẽ nói, ngẩng đầu muốn tránh ngực anh.

Đột nhiên, một giọng nói xa lạ chen vào, ngắt lời bọn anh: “Anh Kỳ? Không ngờ tới lại có thể gặp anh ở đây.” Ngữ điệu có phần bất thiện.

Người đến là một chàng trai tuổi trẻ cao ráo, trang phục màu đen không che đậy được khí chất rực rỡ sạch sẽ của anh ấy, trong tay cầm bó tiểu cúc trắng tinh khôi, nở rộ dưới ánh nắng trời đông, cũng không nhiễm bụi trần như người cầm nó.

Tống Tử Khuyết, bạn học thời đại học của Phó Vi và Thích Nghiêu. Kỳ Tự nghe ra trong lời nói của anh ấy có gai, mới miễn cưỡng nhớ ra anh ấy là ai. Nhưng giờ anh đang bực bội đến nỗi ngay cả mấy lời khách sáo cũng không muốn nói, chỉ im lặng xoay người Phó Vi lại, để cô đối mặt với Tống Tử Khuyết.

Kỳ Tự vỗ vỗ bả vai yếu đuối kia, dùng giọng điệu an ủi để đáp lại lời lên án vừa rồi của cô: “Tốt quá, cậu bạn giỏi an ủi của em đến kìa.” Anh ngẩng đầu nhìn lướt qua khuôn mặt mỏi mệt song vẫn ngạo khí của Tống Tử Khuyết, “Nào, phát huy năng khiếu của cậu đi.”

Kỳ Tự rời đi, dứt khoát đi vào khu rừng bên cạnh rồi không thấy nữa, bóng lưng sạch sẽ dần dần biến mất dưới tia sáng u ám qua bóng cây, giống một Tử thần vô tình.

Phó Vi tức giận không có chỗ mà xả, đè giọng nghẹn ngào nói lời xin lỗi với Tống Tử Khuyết: “Ngại quá, con người anh ấy chính là như vậy…”

“Sao mà anh không biết được, anh ta chính là như vậy mà?” Tống Tử Khuyết tự giễu cười cười, “Em đánh giá trí nhớ của anh quá thấp đấy.”

Đang yên lặng nên giọng của họ đều rất thấp, Tống Tử Khuyết cũng không có ý nói đến chuyện không thoải mái ngày xưa ở linh tiền của Thích Nghiêu, thấy Phó Vi chẳng biết làm sao mà có vẻ mặt mờ mịt, giọng hơi mỉa mai nói: “Anh còn tưởng rằng em sẽ không khóc chứ, Phó Vi, em có bao giờ quan tâm đến ai ngoài Kỳ Tự đâu. Nghiêu Nghiêu thật là có vinh hạnh.”

“Anh đang nói gì đó?” Phó Vi sưng vù hai mắt, không thể tin mà nhìn anh ta ăn nói linh tinh.

Tống Tử Khuyết đặt bó hoa lên trước, thần sắc lặng im mỏi mệt mà đau buồn, cứ như đã quá đau khổ vì mất đi thứ quý giá nhất thế gian. Mãi lâu sau, anh ấy lui về phía sau một bước, vẻ mặt bình thản: “Buổi chiều có rảnh không? Anh nghĩ chúng ta có thể trò chuyện chút.”

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Nghĩa địa mà Thích Nghiêu nhập táng là nghĩa địa công cộng ở phía bắc ngoại ô thành phố S, Lâm Giang.

Phó Vi cùng Tống Tử Khuyết sóng vai đi bên bờ sông, đèn đường hình hoa trên đê cứ đi qua một cây lại một cây, hai người im lặng, sắc mặt rất khó coi. Xa cách hai năm, thứ duy nhất họ nhớ về nhau chỉ có hồi ức.

Mà hồi ức đó tên là, mối tình đầu của nhau.

“Anh…” “Phó…” Bỗng nhiên có một khoảnh khắc, hai người cùng cất lời.

Tống Tử Khuyết ra động tác mời, ra hiệu cô trước nói.

“Tôi chỉ là muốn nói lời xin lỗi với anh, anh của tôi anh ấy không cố ý như thế đâu… Anh đừng để trong lòng quá.” Phó Vi không đủ sức, giọng bị gió sông băng hàn thổi tan, tung bay trong gió.

Tống Tử Khuyết giả vờ như không có nghe thấy, đột nhiên hỏi cô: “Không nên quá để cái gì trong lòng? Chuyện hôm nay, hay là trước kia?” Không chờ cô nói, anh ấy cười một tiếng: “Nếu như là hôm nay, thì không cần, anh không có bụng dạ hẹp hòi như vậy. Nếu là trước kia, càng không cần, anh đã sớm chẳng còn quan tâm.”

Phó Vi nhất thời nghẹn lời. Mấy năm không gặp, ngay cả anh bạn học luôn luôn rực rỡ như ánh nắng cũng nói chuyện như cầm gậy đánh.

Có lẽ là rơi nước mắt tới trưa, tuyến lệ của cô đã thành quen, bị gió sông thổi qua, lại rơi hai giọt nước mắt, song ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng.

Tống Tử Khuyết nhìn vẻ mặt cô đờ đẫn, trong lòng lại có một cơn tức vô danh. Sự đau lòng của cô, bi thương thậm chí phẫn nộ, mỗi một thứ cảm xúc đều chỉ ngắn ngủi, khiến người ta không thể không hoài nghi rằng cô chỉ là nhất thời cảm tính, mà kỳ thật chưa từng bỏ ra nhiều tình cảm.

Bởi vì quan tâm, nên mới mất lý trí. Nhưng cô luôn rất lý trí, thậm chí ngay cả lúc đối mặt với anh ấy cũng không sóng không gió, dường như chỉ là một người bạn cách biệt nhiều năm trước đây mà thôi.

Người nói không quan tâm là người mạnh miệng, kẻ trông như canh cánh trong lòng lại là kẻ xưa nay chưa từng bận lòng. Tống Tử Khuyết cười khổ dừng chân trên bên cạnh đình ngắm cảnh, đối mặt với mặt sông có vụn băng trôi nổi nhưng vẫn cuồn cuộn, giọng chìm trong gió: “Có đôi khi thật sự anh hoài nghi, rốt cuộc có biểu cảm nào của em là thật hay không.”

Anh ấy vừa rồi còn thấy kinh ngạc sao cô lại có thể vì Nghiêu Nghiêu mà suy sụp đau lòng, giờ cô đã gió êm sóng lặng đứng trước mặt anh ấy, vì một người khác mà xin lỗi và giảng hòa. Thật đặc sắc quá, Phó Vi à.

Phó Vi rõ gút mắc trong lòng anh, cố gắng lạnh nhạt cười: “Tôi nhớ Nghiêu Nghiêu, nhưng cứ gào khóc kêu la thì cũng vô dụng, không phải sao?” Chỉ bởi vì bạn đau lòng bạn khó chịu, là bạn có quyền được làm gì thì làm.

Giọng Tống Tử Khuyết căm hận chỉ chỉ mình: “Vậy anh thì sao? Em bỏ lại anh xuất ngoại, sắt son thề nói là vì lý tưởng, kết quả còn chẳng phải bởi vì một câu của Kỳ Tự, lại lặng lẽ về ư? Hai năm nay anh ở đâu, em có từng quan tâm chưa, hay là em muốn nói với anh, không quan tâm của em cũng là giả vờ?”

Cô không biết nên trả lời hay không, giật mình nhìn anh: “Sao anh có thể nghĩ như vậy?”

Anh ấy nhịn không được bật cười: “Bởi vì bị em lãng quên, lại khiến anh không thể chịu đựng.”