Quý Ngài Ngang Ngược

Chương 24: Xa xôi miên viễn



Đêm trống rỗng.

Núi Thanh Hợp chôn vùi trong bóng đêm mờ mịt, bờ hồ Thiên Linh không có ai đi đường, Phó Kỳ Dự chậm rãi dừng xe ở cửa cư xá, nhưng có vẻ sẽ không xuống xe.

Phó Vi kiên trì không để anh tiễn đến cửa nhà, khiến anh ấy có chút không yên lòng: “Anh cũng không hy vọng sẽ làm tội nhân lần nữa đâu.” Anh cười nhìn về phía cô, hình như còn đang vì chuyện hồi trước cô từ chối hảo ý của anh mà canh cánh trong lòng.



Buồn cười chính là, lần đó từ chối vừa hay lại dẫn đến chuyện không hay.

Phó Vi có phần xấu hổ, cười ha ha nói: “Chưa chắc có thể xảy ra lần nữa, lý thuyết về xác suất vẫn đáng tin mà.” Lại cảm thấy lý do này quá đơn giản, nên đành nói thật, “Ừm… Trong nhà có người không thích có khách ấy ạ.”

“Ông chủ cố chấp của em ấy hả?” Anh ấy vậy mà vẫn còn nhớ lời cô nói lần đầu gặp nhau, hơn nữa còn tự nhiên đọc lên cái tên trong danh bạ cô, từng chữ từng chữ, trêu ghẹo cô, “Tên thần kinh dối trá khẩu thị tâm phi.”

… Anh ấy còn chú ý tới chuyện này hả?

Thực sự là… Thật mất mặt quá đi! Vì hành động ấu trĩ của chính mình Phó Vi cắn môi, ngượng ngùng cười cười.

Phó Kỳ Dự không còn cứng đầu, xuống xe giúp cô mở cửa xe: “Đã vậy, xem ra chỉ có thể đưa mắt tiễn em. À, hơi giống như mấy đứa học sinh cấp ba yêu nhau mà không thể để phụ huynh phát hiện nhỉ.”

“…” Phó Vi bị lời ví von cực kì không hợp của anh ấy mà nghẹn lời đến im lặng, rất lâu sau mới nói được, “Khụ khụ, anh ấy không phải phụ huynh mà.”

“Vậy, là người em thích à?” Đột nhiên câu hỏi xuất hiện.

Phó Vi cảm thấy buổi tối hôm nay nhất định đã bị anh chèn họng nói không ra lời: “Lại là logic suy đoán mà ‘người bình thường ai cũng rất dễ dàng làm được’ à?” Lần trước anh dùng câu này để khẳng định, phán đoán ước muốn đáng buồn trong tiềm thức cô.

“Không.” Phó Kỳ Dự cúi đầu cười một tiếng, “Đơn thuần là một câu chào hỏi của người thân quen thôi.”

Trong bóng đêm bóng dáng gầy gò kia ngạc nhiên sững sờ ngay tại chỗ.

Phó Kỳ Dự dựa về sau vào cửa xe, đưa mắt nhìn: “Mau về đi thôi. Anh nhớ lúc bữa tối em chỉ một lòng muốn về. Còn nữa… rất lâu rồi anh không nghe lại mấy cái tên trong danh bạ của mấy cô gái, em khiến anh cảm thấy mình đã trở lại thời đại học.” Anh ấy ngăn Phó Vi không cho nói, nói tiếp tục, “Chuyện này không có gì mà mất mặt, làm anh của em, anh cảm thấy em quả thực nên bắt đầu yêu đương đi. Mặt khác, anh hi vọng em biết, rằng em khiến anh cảm thấy cuộc đời của mình một lần nữa có giá trị. Rất xin lỗi vì anh sẽ xem vào cuộc sống của em nhiều, khả năng sẽ xâm phạm đến sự riêng tư của em, nhưng, người nhân với nhau, có lẽ nên quen thuộc với sự quan tâm của nhau.”

Một lời thật dài, giọng nói nhẹ nhàng, lại khiến anh như trút được gánh nặng: “Mẹ anh đã từng tạo thành tổn thương không cách nào bù đắp được cho em, vì bà mà dành lấy sự tha thứ của em thì đối với em mà nói là một sự mạo phạm. Nhưng điều anh muốn làm rõ chính là, đây không phải sự đền bù anh trao em vì áy náy, mà là xuất phát từ khen ngợi và tôn trọng.”

Phó Vi lẳng lặng nghe xong, cười nhẹ một tiếng: “Anh là một người rất hiền lành.” Lại vì cô đã hiểu rõ anh, mà biến thành một ông mặt trời ấm áp. Cô sẽ dùng ngày ngày rạng rỡ, bù đắp cho quá khứ ảm đạm.

Nhìn nhau cười một tiếng.

Phó Vi cảm thấy, sự trống rỗng trong hơn hai mươi năm qua, dường như có tiếng vang ấm áp. Cô mỉm cười đi mấy bước, bỗng nhiên quay đầu, cách hai mét nghiêng đầu hỏi anh: “Hỏi người thân của em vấn đề đầu tiên: Anh cảm thấy, nếu quả thật thích anh trai của mình… Có phải là không tốt không?”

Vậy mà cô lại thừa nhận suy đoán của anh không hề kiêng dè.

Phó Kỳ Dự lại cười một tiếng: “Từ góc độ người thân, em phải cân nhắc nhân phẩm tướng mạo tiền lương thu nhập của anh ta, và xem phải chăng đối phương đã kết hôn.” Anh ấy ngừng lại một lúc, “Từ góc độ của anh, anh cho rằng em chỉ cần phân biệt rõ tình cảm của mình. Nếu như em đã có đáp án, ừ… Vậy hẳn là anh phải sớm giúp em chuẩn bị của hồi môn.”

Phó Vi bị điệu bộ y như mẹ ruột của anh chọc cười, bật một tiếng cười, đột nhiên lại nghiêm túc: “Vậy, vấn đề thứ hai: Hiện tại, anh có còn từ bỏ cuộc đời đầy giá trị của anh không?”

Nụ cười Phó Kỳ Dự vẫn luôn nhẹ nhõm, lại im lặng đi.

Hóa ra hôm nay cô ở cùng anh, hôm nay cô thử đón nhận mẹ anh, là bởi vì cô đã sớm biết bí mật của anh?

Phó Vi cũng bỏ xuống lớp ngụy trang nhẹ nhõm, giọng ôn hòa lại nghiêm túc: “Em xin lỗi, em tình cờ biết… Nhưng anh đã nói, có lẽ chúng ta nên quen với sự quan tâm của người thân.” Cô nhìn thẳng ánh mắt anh, chậm rãi, lại kiên định, nói khẽ, “Mà em thì cần phải dần dần quen quá trình này. Em không hi vọng khi chúng ta đã hoàn toàn quen nhau, anh lại không còn có thể tiếp nhận sự quan tâm của em.”

Ánh trăng sáng trong, trên mặt hồ cứng băng đã dần tan ánh lên bóng ngược mông lung, giống như là huyền băng kết thành trong sa mạc, một đóa hoa ngọc lan trắng nõn trong suốt yếu ớt nở rộ.

“Được.” Phó Kỳ Dự ngẩng đầu nhìn, “Anh còn có một vài chuyện chưa xử lý xong. Khi tất thảy đã kết thúc, anh sẽ chấp nhận phẫu thuật.”

※※※

Mỉm cười là một bản năng. Khi cuộc đời thật dài khiến con người ta vô cùng mong đợi, khi hết thảy đớn đau của quá khứ nhận được món quà của thời gian. Nụ cười sẽ nở ra từ trong máu thịt xương cốt, nở ra nơi bờ môi với thứ màu sắc thuần tuý.

Phó Vi cười lấy chìa khoá ra mở cửa, cửa không có mở đèn, trong một mảng đen kịt cô kiềm chế sự kích động mơ hồ, hai ba lần vẫn không tra đúng lỗ khóa —— cô đã hoàn thành lời hứa với Chu Phảng Viện, một lần nữa đối mặt với quá khứ mình, có được một người thân khiến cô ấm áp.

Có lẽ đây là ngày đẹp nhất, từ rất lâu.

Đột nhiên, cửa được mở ra từ bên trong.

Kỳ Tự ngước mắt thản nhiên nhìn cô một cái, quay lưng đi về tủ TV tìm được cái gì đó. HÌnh như là đang tìm đồ ở phòng khách, nghe thấy tiếng động ngoài phòng của cô nên mới giúp cô mở cửa.

Phó Vi vừa định báo cáo tin vui với anh, lại phát hiện khuôn mặt kia hờ hững đến lạ lẫm, dường như một thanh kiếm băng đã rèn nhiều năm, róc một miếng thịt trên khuôn mặt tươi cười của cô.

“… Anh làm sao vậy?” Cô cứng đờ đứng ở cửa trước.

Kỳ Tự uốn gối nửa ngồi trước tủ TV, không ngẩng đầu lên: “Hôm nay là ngày giỗ bố mẹ, em còn nhớ không.”

Giọng điệu nhạt nhẽo, lại giống như trộn thêm muối tinh 75% vào niềm vui của cô, tát cho gương mặt cô thấy đau rát.

Vậy nên, chiếc xe cô thấy ở cổng nghĩa địa… Thật sự là anh?

“Không trách em được.” Kỳ Tự chăm chú tìm kiếm, bỏ qua sự lặng thinh của cô, “Dù sao em và họ cũng không có tình cảm gì quá sâu.”

Ngoài miệng hời hợt không trách cứ, song lại đánh hai cú thật mạnh vào lòng cô. Phó Vi giật mình hiểu ra, móng tay bóp chặt vào lòng bàn tay: “Em xin lỗi… tối hôm qua em uống nhiều, buổi sáng không nhớ tới chuyện này…”

Anh không nói một lời nào khiến cô hoảng hốt, móng tay dần dần bóp đến thịt, từng cơn đau nhức: “Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, em biết những chuyện này đều không phải lý do, em không nên quên… nhưng dù thế cũng không có nghĩa là em không quan tâm đến cha mẹ. Em xin lỗi, được không anh?”

“Khỏi đi.”

“Kỳ Tự!” Phó Vi vừa tức vừa rối, như một đứa bé không biết làm gì. Hốc mắt của cô ửng đỏ, hít sâu một hơi mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh giải thích với anh: “Em xin lỗi… rốt cuộc phải như thế nào anh mới tin em?”

“Anh nói khỏi đi.” âm thanh tìm kiếm ngừng lại, Kỳ Tự lấy ra một tấm thẻ màu trắng ố vàng, soi soi dưới ánh đèn, mới đứng dậy quay về. Đi đến cầu thang, dường như anh nhớ tới cái gì đó, bước chân dừng lại, quay đầu thản nhiên liếc nhìn cô một cái: “Anh chỉ đang trần thuật một sự thật. Không ảnh hưởng tới toàn cục.”

Vivian thu mình trong góc chẳng biết lúc nào đã tỉnh lại, nó nện bước khẽ khàng không một tiếng động bước chậm rãi theo cái bóng lưng lạnh lùng màu trắng kia, nhắm mắt theo đuôi đi lên lầu, cuối cùng lại bị Kỳ Tự bịch một tiếng nhốt ngoài phòng ngủ.

Vivian rụt móng dưới lớp lông trắng mềm như nhung, nằm ở đầu bậc thang tủi thân gâu gâu một tiếng.

Trong phòng khách chỉ có tiếng đồng hồ phục cổ phát ra. Hồi lâu sau, Phó Vi mới thu mắt, im lặng đi lên cầu thang, ôm Vivian.

Cô nhếch môi, đâu vào đấy giúp Vivian đổ đồ ăn vào cái bát sứ. tiếng đinh đinh đang đang êm tai như một chuỗi tiếng đàn. Hốc mắt cô lại đỏ thêm, song cuối cùng cô không rơi một giọt nước mắt nào.

Giống như cô đã trở lại buổi sáng bảy năm trước. Bên ngoài phòng phẫu thuật đèn báo hiệu màu đỏ đã tắt, tong hành lang bệnh viện ngập yên tĩnh và mùi nước khử trùng, chỗ ngồi màu xanh lạnh băng, ngữ điệu chầm chậm lúc bác sĩ bỏ cái khẩu trang vô trùng. Cùng bóng lưng quyết tuyệt, không còn linh động, cô đơn lại tiêu điều đó.

Vì sao? Vì sao lần nào, dù là khi có được cuộc đời đẹp nhất, đều sẽ chỉ còn mình cô.

Vivian dường như phát hiện được tâm sự của chủ nhân, nó híp mắt nghe lời tiếp nhận sự vu.ốt ve nhu hòa, cái đuôi xù lắc tới lắc lui trên thảm.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Phó Vi như tỉnh lại từ trong mộng, điều chỉnh cảm xúc, giọng vẫn khàn khàn, chỉ có thể nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Là giọng Dịch Bạch, nghe có phần bối rối, lại có chút lo lắng: “Phó Vi, bây giờ em ở đâu?”

“Ở nhà ạ.” Cô nhẹ nhàng nói, “Làm sao vậy anh?”

“Chuyện gì xảy ra thế? Kỳ Tự hỏi anh, làm sao để hủy bỏ quan hệ nhận nuôi trên pháp luật. Hai người lại có mâu thuẫn gì à? !” Trong điện thoại rất ồn ào, nghe có vẻ Dịch Bạch đang ăn tiệc thì đột nhiên nhận điện thoại của Kỳ Tự, phát hiện có điều không ổn, lập tức gọi cô.

Phó Vi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, ánh mắt chạm đến bức ảnh gia đình lớn nhất một treo trên tường phòng khách. Trong ảnh cô trông khiếp đảm lại có phần bối rối, cậu thiếu niên kiêu căng đó đứng bên khác trong ảnh, cách xa cô.

Cái tấm thẻ màu trắng mà Kỳ Tự cầm trên tay trước khi lên lầu lại nhoáng lên trong óc cô, càng khiến cô kinh ngạc nói không ra lời.

“Phó Vi? Phó Vi à? !” giọng Dịch Bạch nôn nóng và sóng từ trường của điện thoại, khiến màng nhĩ của cô nhói nhói.

“… Không sao ạ, em biết rồi.” Cô nói.