Quý Ngài Ngang Ngược

Chương 26: Dì Giản trở về



Phó Vi an tâm ở lại nơi Phó Kỳ Dự cho mượn, nhưng vẫn đi làm như thường lệ.

Trong vòng vài ngày cô và Kỳ Tự đã mỗi người một ngả, lúc gặp nhau trong phòng nước, không phải anh quay người trước, thì là cô nhẹ nhàng di chuyển lẩn tránh mắt của anh. Ngay cả Lý Manh cũng phát hiện điều khác lạ, bưng ly cà phê đau khổ mà nhìn cô: “Không phải chứ, em mới giải quyết xong một người đó.”



“Giải quyết gì?” Phó Vi vùi đầu đánh chữ, mắt từ đầu đến cuối không có bỏ màn hình.

Lý Manh thở dài, nói: “Cái anh Tống Tử Khuyết đó. Ôi, em còn tưởng rằng chị theo đuổi chủ biên, mới từ bỏ anh ấy. Sao gần đây chị và chủ biên, cũng giống như là ăn thuốc nổ thế.”

“… Chị nói rồi bọn chị không có loại quan hệ đó…” Mà bây giờ, ngay cả quan hệ anh em cũng sắp không phải.

Lý Manh vội vàng gật đầu, vẻ mặt “Em biết rồi”, chậc chậc hai tiếng: “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Trông hai người, như mấy đôi yêu nhau chiến tranh lạnh…” Đột nhiên đỡ cằm lên cốc cà phê làm ra vẻ say mê, “Ôi ôi ôi, tình yêu cấm kỵ anh trai em gái! Kích! Thích! Quá!”

“…” Phó Vi im lặng một lát, mới quay đầu nhìn về phía Lý Manh, nhìn trái phải mà bảo cô, “Em vừa mới nói tới Tống Tử Khuyết, chuyện gì xảy ra?” Từ ngày đó sau khi anh ấy gọi điện thoại nói toàn lời say rượu, họ rốt cuộc không còn liên lạc.

Lý Manh vừa muốn nói, vẻ mặt đột nhiên cứng đờ, mắt ngước lên liền bỗng để giữa trời, dáng vẻ cực kì kinh dị.

Một ngọn núi băng bốc hàn khí lên đang thổi qua.

Phó Vi xoay người, nhìn bóng lưng Kỳ Tự vội vàng mà đi, từng cái tế bào trong cơ thể đều đang truyền đạt sự bất mãn của anh.

Sắp đến kỷ niệm năm năm thành lập công ty, gần đây Kỳ Tự vẫn bận bận bịu, cứ như là có hội nghị và tiệc xã giao đi không xuể, thời gian ở văn phòng cũng không nhiều.

Cũng tốt, thế này thì họ sẽ không cần giao phong chính diện.

Lý Manh lại giải nghĩa vẻ mặt may mắn của Phó Vi thành một ý tứ khác, mắt thấy Kỳ Tự đi xa, lặng lẽ dùng cùi chỏ đâm cô, giảm thấp giọng nói: “Chị có biết chưa, Kim Lễ Ân tặng rất nhiều lẵng hoa tới đó? Nào có ai nhiệt tình với đối thủ cạnh tranh như vậy, sắp thành bạn thân khuê phòng rồi.”

“Khác nhau à?”

Lý Manh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Chị không cảm thấy hai chuyện này giống nhau, đều là dễ dàng phát triển thành gian tình à? Đôi trước tương ái tương sát, đôi sau thuận nước đẩy thuyền!”

Phó Vi luôn luôn đầu hàng với tài hóng hớt của Lý Manh, cô chỉ muốn cẩn thận làm việc. Chuyện liên quan tới Kỳ Tự, cô không muốn hiểu. Anh đã bỏ cô ra khỏi thế giới của anh, cô nào còn tư cách quan tâm những chuyện này?

Lý Manh dường như là không đạt mục đích thì quyết không bỏ qua, căm giận trở lại chỗ ngồi của mình: “Em vừa vào trong phòng chủ biên giao kế hoạch, nghe thấy Kim Lễ Ân lại gọi điện thoại đến tìm chủ biên. Vừa cúp điện thoại chủ biên liền hỏi em gần đây có quán ăn nào tương đối ổn, còn bảo em hỗ trợ đặt trước… Tám phần là cấu kết với nhau!”

Phó Vi khịt mũi không quan tâm cô ấy, lắc đầu bèn hướng mặt lần nữa về màn ảnh máy vi tính.

Ngón tay đặt trên bàn phím, lại gõ mãi mà không xuống một chữ nào. Trong đại não dường như có một dây thần kinh nhạy cảm, đang không ngừng chiếm cứ lấy ý thức của cô. Vậy ra… trong một thời điểm không thích hợp, trong một thời cơ không thích hợp, cô vẫn nhận được một đáp án không thích hợp.

Phó Vi âm thầm nắm ngón tay. Nếu như giữa họ vốn chính là người của hai thế giới, vậy với anh cô là tình anh em, hay là… quan hệ gì khác?

Thì có ích gì đâu?

Điện thoại di động trên bàn đột nhiên sáng lên, một cái số lạ nhắn tin, nói bảy giờ cô hãy xuất hiện ở Phỉ Lãnh. Một giọng điệu tri thức, khoa trương kết hợp cả Anh Pháp khiến cô mãi mà mới phản ứng được.

Lạc khoản là: … Dì Giản?

※※※

Phỉ Lãnh là nhà ăn tư nhân ba sao Michelin, thiên về phong cách nghệ thuật. Tiếng đàn vi-ô-lông thư giãn và bối cảnh ngoài cửa sổ khiến người ta phải tận tình thưởng rượu ngon trong bóng đêm, Phó Vi bước chân trong môi trường này lại càng thêm nặng nề.

Cô và Kỳ Tự chiến tranh lạnh đã vài ngày, lại đã quên trước đó dì Giản cũng đã nói muốn về nước. Không ngờ nhanh như vậy đã trở lại… mặt mũi của trưởng bối, cô không thể không nể. Nhưng dì Giản mời khách, Kỳ Tự không thể nào không xuất hiện nhỉ?

Quả nhiên, vừa thấy được cái bóng dáng vừa sạch sẽ vừa xa lạ đó, bước chân của cô không tự chủ được dừng lại. Ngược lại là Giản Tố mắt tinh, thấy cô một cái liền ôm cô, hôn một cái kiểu Pháp. Mắt Phó Vi lén đặt lên người Kỳ Tự, ngay cả lời chào hỏi với Giản Tố cũng có vẻ hơi câu nệ.

“Làm sao, không muốn gặp dì già à?” Giản Tố giận dữ nhìn cô.

Phó Vi nào dám gây với lão ngoan đồng này, cô vội vàng cười: “Nào có ạ, dì Giản càng ngày càng trẻ. Cháu và… cháu và anh cháu đều rất nhớ dì ạ.”

Câu này mới nói ra, mặt cục băng bên kia lại lập tức tỏa ra thêm mấy phần hàn khí, cứ như muốn đóng băng ly rượu đỏ trước mặt mới cam tâm.

Phó Vi ho khan một tiếng, lề mà lề mề ngồi xuống bên cạnh Kỳ Tự.

Một bữa cơm ăn đến coi như vui vẻ, phần lớn là Giản Tố kể chuyện ở Pháp, có khi quở trách hai đứa này không có lương tâm, thế mà chẳng có bay qua thăm bà.

Toàn bộ bữa ăn Kỳ Tự trưng gương mặt lạnh lùng, ngược lại Phó Vi vẫn có thói quen giảng hòa, cười nói: “Cháu là tầng lớp làm công ăn lương, không trả nổi tiền vé máy bay ạ.”

Giản Tố nghe xong, sầm mặt, dùng trong cái nĩa trong tay không để ý lễ nghi mà xỉa xỉa Kỳ Tự, giả vờ như nghiêm túc giáo huấn: “Em gái của mình mà cũng để bị đói? Để dì nói cho mà nghe nhé, Vi Vi nhà mình bình thường chăm sóc cháu đủ vất vả, chỉ thế thôi cũng phải thêm tiền thưởng.”

Kỳ Tự không được tự nhiên ho khan, hữu ý vô ý liếc mắt nhìn Phó Vi.

Phó Vi dường như là chạm đến điện, bỗng nhiên nghiêng đầu sang một bên khác.

Giản Tố cuối cùng đã ngửi ra một mùi thuốc súng, nghi ngờ nhìn hai người họ: “Làm sao, giận dỗi à?” Nhìn họ hai cái mặt đều xấu hổ, bà đặt dĩa xuống, bày tư thế thẩm vấn, nhìn mỗi Kỳ Tự, “Tính tình như Vi Vi mà còn phải ầm ĩ lên, mày lại chọc gì người ta rồi? Buổi tối nay về nhà thì xin lỗi người ta đàng hoàng đi.”

Sắc mặt hai người đối diện lại càng thêm khó coi.

Phó Vi chuẩn bị thổ lộ, ai ngờ Kỳ Tự mấp máy môi, lãnh đạm nói: “Giờ em ấy không ở nhà nữa ạ.”

Sắc mặt Giản Tố nhất thời thay đổi: “Làm loạn thành ra thế này mà mày còn bày ra vẻ mặt đó à?” bà lạnh lên, giáo huấn anh như cô chủ nhiệm, “Chờ lát nữa ăn xong thì đi đón em về nhà đi.” Chém đinh chặt sắt.

“Dì Giản…” Phó Vi vừa định nói, chuyện này nói thế nào cũng là lỗi của cô, bản thân tùy hứng lại khiến Kỳ Tự gánh tội, cô rất băn khoăn. Lời giải thích còn chưa có nói ra, lại bị Giản Tố dùng một ánh mắt sắc bén như đao giết cho nuốt về.

Ngoài dự kiến, Kỳ Tự thế mà không nói gì.

Giản Tố dứt khoát giải quyết được một chuyện, tâm trạng cực kỳ tốt, sắc mặt phong vân biến ảo cuối cùng lại trời trong gió nhẹ, mỉm cười mà nhìn Phó Vi: “Cháu ấy, cũng trưởng thành. Đừng cứ ở trong nhà để anh cháu giận lẫy.” bà lấy một tờ thiệp từ trong túi ra, trên đó có viết địa chỉ quán ăn cùng thời gian, “Ầy, đối tượng lần trước dì Giản nói với cháu ấy. Dì Giản thử cửa ải này rồi, tướng mạo nhân phẩm cũng không tệ, cũng hợp tuổi cháu, chỉ là hơi bận rộn công việc. Ngày mai cháu đi xem thử… Ôi, chờ cháu gả đi, để anh cháu sĩ diện một mình đi.” Nói xong còn đắc ý nghiêng mắt nhìn mắt Kỳ Tự.

Kỳ Tự là bà nhìn mà lớn lên. Lúc mẹ anh vừa sinh hạ anh, bà liền nói, bà muốn đẻ một đứa con gái, rồi đính hôn cùng nhà anh. Kết quả là, đứa bé Kỳ Tự này càng lớn càng chẳng ra sao, tính tình thúi đến mức không ai chịu được, gả khuê nữ cho anh còn chẳng đau lòng chết ư.

Châm chọc là, khuê mật năm đó giờ đã qua đời bảy năm. Cảnh còn người mất, bà lại vẫn không có con cái, bèn coi Kỳ Tự và Phó Vi như con nhà mình.

Phó Vi há hốc mồm muốn chối, nhưng cũng không thể làm mất mặt mũi của Giản Tố. Lại nói… Cô nghĩ đến một chuyện nào đó khác, cơn giận dỗi như cho cổ động cho cô, nhận tờ giấy kia, chột dạ cười: “Dạ… Đúng lúc ngày mai cháu có rảnh.”

“Không rảnh cũng phải đi!” Giản Tố cười nhấp một hớp rượu đỏ, nhìn dáng vẻ cô ngoan ngoãn mà rất cao hứng.

Cơm nước xong xuôi đã gần đến chín giờ, dì Giản vừa mới về nước còn có tụ tập chỗ khác, giao Phó Vi cho Kỳ Tự rồi vội vàng rời đi. Chỉ để lại hai người bên lề đường xấu hổ tẻ ngắt.

Bầu không khí nhất thời rơi xuống 0 độ. Phó Vi đứng hồi lâu, quay người muốn đi, người sau lưng lại gọi cô lại, lành lạnh nhìn cô: “Anh giúp em đi lấy hành lý.”

“Không sao ạ.” Cô lạnh nhạt cười cười với anh, “Bên Dì Giản em sẽ giải thích.”

“Quá phiền phức đi.” Kỳ Tự có vẻ hơi mất kiên nhẫn, đi phía trước mở đường, “Chuyển về trước đã.”

“…” Cô nhất thời nghẹn lời, đứng ngu người tại chỗ, Kỳ Tự đã chậm rãi dừng xe bên người cô.

Phó Vi đi vội, hành lý đơn giản, đến nơi rồi chưa được một lát bèn thu dọn xong, chạy về trên đường khu Thanh Hợp. Suốt đường cô không nói gì, an tĩnh nhìn phong cảnh đơn điệu ngoài cửa sổ xe lui lại, cố gắng trốn tránh đối thoại cùng anh.

Có cần chào hỏi một tiếng với Phó Kỳ Dự không nhỉ? Cứ đột nhiên đi như vậy sao. Cô cố gắng nghĩ đến mấy chuyện gì khác, cố gắng phân tán sự chú ý.

Sự cố gắng này hiển nhiên tốn công vô ích, dù thế nào, bầu không khí ngưng kết trong xe đều sẽ khiến cô thấy bất an, cảm thấy bị đè nén sắp thở không nổi, như một con cá khát nước, nằm bên lòng sông khô cạn. Trước khi ngạt thở, cô rốt cục vẫn đánh vỡ sự yên tĩnh: “Anh không cần chiều em thế này đâu.” Cô nói, “Chờ dì Giản đi, em sẽ tự mình dọn ra ngoài.” Cô biết anh còn chưa hết giận, thế mà lại còn hi vọng xa vời rằng anh có thể cô cam chịu níu cô lại

Kỳ Tự im lặng không nói gì.

Oán khí không ngừng trôi nổi trong lồng ng.ực. Cô hứa hẹn như hờn dỗi: “Dù sao anh đã chấp nhận, coi như về cho có hình thức thôi. Ngày mai em sẽ tự mình dọn ra ngoài, dì Giản không trách được anh đâu.”

Anh lại xem nhẹ vấn đề này, thản nhiên hỏi: “Ngày mai không phải em cần đi xem mắt sao?” dường như chỉ là thuận miệng nhắc đến.

“… Vâng.” nộ khí cô vừa mới giương nanh múa vuốt lập tức bị anh đánh tan, lại có phần hốt hoảng.

Kỳ Tự vẫn chuyên tâm lái xe, nhìn không chớp mắt ra lệnh: “Anh đi chung với em.”

“… Nào có lý anh trai cùng đi xem mắt!” Phó Vi bị anh đánh mà phải xoay người chất vấn anh, lại phát hiện mặt bên anh đang lãnh đạm yên ắng, dường như bất mãn với chuyện gì đó.

Lại là vấn đề xưng hô à? Cô lập tức xì hơi, giả vờ như bình tĩnh cười một tiếng: “Em biết rồi.” Cô nói, “Nếu như anh không thể nào tha thứ cho em, cũng không sao. Là em không làm tròn nghĩa vụ của con gái nuôi, em sẽ không ép anh phải tha thứ gì. Dù sao…”

Dù sao, cô đã sớm quen, bị người ta không quan tâm.

“Không hề.” giọng trầm thấp hòa với bóng đêm mông lung vẳng đến, lại có một sự dịu dàng như ảo giác, “Anh chưa từng nói vậy.”