Gần như là cùng lúc đó, điện thoại Chu Phảng Viện gọi đến.
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nhạc nhức đầu, hình như là bị ngăn cách ngoài cửa nên nghe không chân thực. Giọng Chu Phảng Viện lạnh lùng lại run rẩy, “Phó Vi… trong tay cô có tiền không, “
“Tiền à, ” Phó Vi mắt nhìn Kỳ Tự sau bàn làm việc bên cạnh, đè điện thoại, hạ giọng hỏi, “Cô cần bao nhiêu, “
“Năm vạn.”
“… Năm vạn, ” Phó Vi nhớ lại tiền gửi trong thẻ ngân hàng của mình không là tín dụng, miễn cưỡng mới đạt đến con số này, “Cô cần nhiều tiền như vậy làm gì, “
“Tôi ở 2-Love.” Nói chính xác ta, hiện tại cô ta đang ở toilet nữ trong 2-Love, khóa trái then cài, phòng người bên ngoài xông vào. Nhưng cứ thế này có người muốn dùng toilet cũng bị cô ta khóa lại bên ngoài, quản lý quán bar sớm muộn cũng sẽ dẫn theo người tới xem sao. Tránh được nhất thời tránh không được cả đời.
Chu Phảng Viện dùng tốc độ nhanh nhất giải thích với Phó Vi: “Tôi đi theo Kim Nhạc tới lấy chứng cứ… Bị người ta nhận ra. Có người đập máy ảnh của tôi doạ dẫm, trên người tôi không mang tiền, cô tranh thủ tới nhé.”
Kỳ Tự nhìn lông mày Phó Vi càng nhăn càng chặt, đáy mắt thoáng qua tia cháy bỏng, cúi người dùng bút máy của anh nhanh chóng ghi lại một địa chỉ nào đó, rồi xé tờ giấy kia, một tiếng “Tôi đến ngay” rồi cúp điện thoại, đi về bàn làm việc của mình bên cạnh đó.
Vẻ bất mãn của anh lộ rõ trên mặt, mười ngón giao nhau, lẫm liệt nhìn cô: “Giờ làm việc mà tự ý rời vị trí, có phải trước hết hẳn phải xin nghỉ không, cô trợ lý nhỏ ơi?”
“Có một cấp trên quấy rối nhân viên, giấy xin phép nghỉ thì có ý nghĩa lắm à?” Phó Vi chớp mắt đã dọn xong túi, trên tay còn nắm tờ giấy cô vừa mới xé xuống, vội vàng ra ngoài. Giày cao gót phát ra một loạt tiếng bước chân dồn dập.
Kỳ Tự hạ mắt nhìn địa chỉ cô vừa mới ghi lại trên giấy than, lên mạng tra tìm, sắc mặt lạnh đến mức kết băng nổi.
2-Love, Gay bar trứ danh thành phố S ư?
… gần đây cô hứng thú với thể loại này à?
※※※
2-Love nằm ở khu vui chơi phồn vinh nhất thành phố S, ẩn mình trong chốn thành thị, nằm giữa san sát những quán cà phê và nhà ăn thanh tân, có không ít những quán bar như này, 2-Love là quán có thanh danh lớn nhất. Bởi vì nổi, người khắp chốn tụ tập ở đây, trong giới đồng chí cá rồng hỗn tạp, hạng người gì cũng có, quý công tử nhà giàu giống Kim Nhạc cũng không phải số ít.
Chuyện này cũng có nghĩa, người Chu Phảng Viện trêu chọc phải, có lẽ cũng không phải loại dễ đối phó.
Phó Vi nghĩ ngợi, trên đường cô ra ngân hàng rút năm vạn tiền mặt. Một tay giao tiền tươi, một tay giao hàng như vậy cô không quen, trên TV hình như đều là tiền mặt nhỉ? Cô nhét số tiền kia vào trong túi, xoá hết những suy nghĩ loạn xạ ra khỏi đầu—— từ khi quen Chu Phảng Viện, cuộc sống cô ngày nào cũng giống như sống trong phim truyền hình hào môn cẩu huyết. Không ngờ tới cô còn cơ hội tự mình trải nghiệm chuyện một lần bị doạ dẫm bắt bớ.
Ôi, hơn mấy tháng tiền lương đó.
2-Love trông ngoài không có gì đặc biệt, buổi trưa nên bên trong cũng không có nhiều người, đèn nê ông cũng chưa có mở hết, trông cứ như làm ăn không ra gì lắm. Đi vào mới nhìn thấy một vùng trời mới, trên ghế sa lon lại có mấy anh cao to xăm mình, thoạt nhìn hình như là suốt đêm say rượu chưa về, trong mắt còn có sự phấn khởi không phải bình thường. Đó là vẻ mặt khi còn bé cô chỉ thấy ở người mẹ và người dì hút ma tuý.
Cô vô thức che mặt, đi qua cái bàn xốc xếch, cẩn thận nhìn quanh, trong tay cầm điện thoại. Chu Phảng Viện rất mau đã nhắn lại, nói là ở phòng bao bên trên, đằng sau phòng trên lầu hai.
Bởi vì là Gay bar, nên cô đi vào khiến người ta rất chú ý, bên quầy bar có mấy thanh niên không có hảo ý nhìn cô bên này… Không phải nói là Gay bar sao! Sao lại dùng ánh mắt đó nhìn cô!
Phó Vi ban đầu thì gan lớn, không nghĩ quá nhiều liền đến giúp Chu Phảng Viện, đến thật rồi mới phát hiện cả mình cả mẩy không thoải mái. Cô ép lại trái tim đang thình thịch, bước nhanh lên lầu. Lầu hai hành lang chỉ có mấy nhân viên phục vụ, lúc này mới giúp cho cô cảm thấy áp lực trên thân mình bé một một chút.
Sống cùng con gái phú ông, thật như là nội ứng đồn cảnh sát, k.ích th.ích lại còn mạo hiểm. Cuộc sống của cô gió êm sóng lặng quen rồi, tới giờ chưa từng gặp cảnh này, thua cả Chu Phảng Viện một cô đại tiểu thư được chiều quen mà lại thực có can đảm một mình đi bắt gian.
Hít sâu hai hơi, Phó Vi nhẹ nhàng dùng sức đẩy phòng cửa ra. Chỉ đẩy ra một đường nhỏ thôi, khoảng chừng có thể nhìn thấy bên trong có một cái bàn ba người đàn ông xa lạ, không phải Kim Nhạc… trong tận cùng bên trong nhất phòng bao, Chu Phảng Viện đang ngồi.
Dưới tay cô dùng sức, giữ cửa mở hết ra, cứng người đứng ở cổng.
“Phó Vi!” Chu Phảng Viện thấy cô, lập tức muốn đứng lên.
Một thanh niên gầy gò bên cạnh đè cô ta lại, kiểu tóc phong cách vô cùng Gothic lấm la lấm lét cười: “Gấp cái gì thế, Chu đại thiên kim? Có phải là muốn gọi vị hôn phu của cô tới xem cô không?”
Chu Phảng Viện căn bản chưa từng bị đối xử như thế, nhưng địch nhiều ta ít, cô ta hừ lạnh phủi đôi tay không thành thật kia: “Mày có giỏi thì gọi Kim Nhạc tới tìm tao đi!” Cô ta vốn chính là đến tìm anh ta, đám người này lại còn cảm thấy cô ta ngại gặp Kim Nhạc, thật sự là buồn cười.
Phó Vi nhìn thấy cảnh này, cũng không biết nên phản ứng như thế nào, trong phim cảnh sát hình sự khi người nhà con tin giao nộp tiền chuộc thế nào nhỉ? Cô cố gắng bình tĩnh đi đến trước bàn, buông túi mình, móc ra đống tiền trong túi: “… Tiền mấy anh cần, khụ khụ, tôi mang đến rồi.”
Lời kịch đúng là thế này, nhưng là động tác thì cũng rất là không chuyên nghiệp. Trên đường tới làm sao mà không mua vali có khóa? Phó Vi ảo não nghĩ mãi, ba người đối phương lại cứ như là nghe phải trò cười mà nhìn cô, tên thanh niên giữ Chu Phảng Viện kia cười mào đầu, hai người khác cũng cười ha hả.
“Có vấn đề gì à?” Cái quán bar này xem như nửa mở hợp pháp nửa phi pháp, trên mạng có không ít bê bối liên quan tới nó, khó tránh đối phương có chuyện gì không sạch sẽ. Cô bình thường cùng lắm là ra vào văn phòng, nào có gặp qua cảnh này, giờ giọng cô nghe vẫn vững vàng, chẳng qua là do giọng cô luôn vậy
thật ra… cũng có chút hốt hoảng.
Chu Phảng Viện cứ bị cưỡng ép mãi, nhưng cũng may cô ta từ nhỏ được giáo dục tốt, lúc này lại không sợ hãi giật mình ra khỏi vòng tay tên thanh niên kia: “Thả tao ra được chưa? Ảnh chúng mày chụp, tốt nhất là giao ra đây. Lần sau đừng để tao nhìn thấy chúng mày.”
Cô ta làm sao mà biết, cô ta bảo Phó Vi đưa tiền cho chúng, hoàn toàn là tự tìm đường chết. Ý là, Chu Phảng Viện cô ta không chỉ một mình đến quán bar, mà còn mất quan hệ với Chu gia. Nếu không, tùy tiện gọi anh cô ta ra, hoặc là liên hệ với thuộc hạ của bố cô ta, giải quyết chuyện nhỏ như thế không dễ hơn à?
Vậy nên, Phó Vi ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của cô ta đưa tiền đến, ngược lại khiến ba tên kia càng không muốn bỏ qua hai cô.
Một tay duy nhất trông hình thể tương đối bình thường cười lạnh một tiếng. Chu Phảng Viện nửa đứng thẳng, bả vai vừa hay ngang hàng cùng ánh mắt gã. Đôi mắt phượng đi xuống trong chốc lát, rồi lại đi lên dừng trên khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo của cô ta: “Sao vội vã vậy? Cô Chu tới đây, không phải cũng là tìm vui sao? Không bằng mọi người kết giao làm bạn, cùng uống hai chén nhé?”
Phó Vi nghe thế thì đã cảm thấy có phần sai sai, vội vàng liếc Chu Phảng Viện. Sắc mặt Chu Phảng Viện trắng bệch, đã chẳng còn bao nhiêu kiên nhẫn: “Tôi khuyên các người thức thời một chút. Nhà tôi trừ tôi ra, không có mấy ai tốt tính đâu.”
Nói lời uy hiếp thì thật là rành mạch. Phó Vi nhớ dáng vẻ cúi mắt nhìn cô ta của Chu Dục Sâm, xem chừng cả nhà họ cũng chỉ chiều mình cô ta, giờ bỏ đi thì nói đến cả nhà cũng trơn tru thật. Cô bội phục Chu Phảng Viện, cũng bội phục bản thân mình lại có thể gặp phải tình huống buồn cười thế này.
Mà thực tế, cô ta bỏ nhà trốn đi, còn bị chụp ảnh ở chốn thế này, thật sự không tốt cho thanh danh của Chu gia. Bị người nhà biết thì còn không biết là sẽ đau đến mức nào. Nhưng nếu như đối phương thực sự quá phận, vẫn nên đặt an toàn lên trên hết, thanh danh thì không có gì để tiếc.
Tên mắt phượng vẫn cười đến là ôn hòa: “Ôi, không phải chỉ là uống hai chén thôi sao, sao lại giận thế?” gã làm như chủ nhà, mắt nghiêng nghiêng dò xét hai cô, vẫy tay bảo tên gầy đi gọi nhân viên phục vụ.
Phó Vi trộm nhìn Chu Phảng Viện, Chu Phảng Viện hình như cũng không có cách nào, đành phải lá mặt lá trái một hồi với bọn họ. Thực sự không được thì còn Kim Nhạc, coi như hai người họ dù không có tình cảm, cũng gánh cái danh vợ chồng chưa cưới, anh ta không đến mức trông nhìn vị hôn thê bị người ta đùa giỡn ở đây nhỉ?
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo liền đến. Nhân viên phục vụ chưa có gọi đến, Kim Nhạc đã một mình một ngựa đẩy cửa vào.
Bên này còn chưa kịp cầu cứu, Kim Nhạc trông ẻo lả đã híp mắt, mỉa mai nhìn Chu Phảng Viện: “Tôi bảo sao hai ngày nay có ai theo dõi tôi, hóa ra chính là cô? Sao, cưới thì chưa cưới, đã muốn quản tôi à?”
Phía sau anh ta còn có mấy người đàn ông quần áo chỉnh chu, trông trái ngược ba tên thanh niên kỳ quái kia, chắc là bảo tiêu anh ta dẫn tới. Chu Phảng Viện nhìn cảnh hô to gọi nhỏ với Kim Nhạc trong một gian phòng khác, đại tiểu thư bị bỏ hố, ra sức hất đầu lên lên phẩy hai cái tay kia ra, nhìn thẳng Kim Nhạc: “Nghe nói anh là khách quen bên này à? Kim gia các người đón chào tôi như thế đây hả?”
Cô ta vốn đã làm loạn một trận trước đó, đang muốn vạch trần bằng chứng với cả hai nhà, không nói ra chuyện thuê người lén theo dõi chuyện của anh ta ra. Không ngờ tên Kim Nhạc này căn bản không đơn giản như vậy. Chu Phảng Viện không nói lời nào thì thôi, ngẩng đầu một cái, Kim Nhạc lập tức bưng đồ ăn thức thuốc đằng sau ra trước mặt cô ta: “Muốn được tôi đón chào vậy à?” Trong thứ đồ uống trong suốt có thêm thứ gì đó vẩn đục rất quái dị, đồng thời không có cồn, người sáng suốt cũng nhìn ra được bên trong đã thêm đồ.
“Tính toán với bản thiếu gia, chán sống rồi phải không?” Trong mắt anh ta hiện ra thoáng hung ác, bóp cằm Chu Phảng Viện vờ định rót. Cả phòng toàn đàn ông xem trò vui cười ha hả, kẻ nào cũng rất hứng thú nhìn Chu Phảng Viện mới rồi còn lớn giọng phách lối.
Phó Vi thấy tình thế không ổn, vội vàng thừa dịp hỗn loạn lén nhắn cho Chu Dục Sâm dưới mặt bàn. Em gái của anh gặp chuyện đến vậy, không đến mức không tới cứu gấp chứ? !
Tên mắt phượng kia mắt sắc, thấy động tác của cô thì ánh mắt lóe lên một cái, đi tới chỗ cô rút đi điện thoại di động của cô: “Ồ, nhắn tin cho cậu Chu của chúng ta à? Cô có quan hệ gì với nhà đó, sao nhiệt tình vậy?”
Kim Nhạc liếc nhìn chữ “Đã gửi đi” trên màn hình, hừ lạnh một tiếng, động tác tay rót đồ uống cũng ngừng lại, cười lạnh vài tiếng: “Hôm nay náo nhiệt quá nhỉ?” Anh ta giơ tay ném điện thoại về, nói một tiếng về sau, “Đi, đổi chỗ.”
Phó Vi né cái điện thoại bị ném tới, giọt đồ uống vừa rồi văng ra đất, cô tránh về sau, lảo đảo một cái ngã về sau. Cảm giác mất trọng lượng còn chưa đầy một giây, cửa phía sau đột nhiên được đỡ, một cái ôm ấp vững vàng đón lấy cô.
Hơi thở đàn ông đập vào mặt, trên quần áo còn dính khí lạnh vừa từ bên ngoài vào, mát mát lành lạnh.