Quý Ngài Ngang Ngược

Chương 37: Chờ đợi



Lúc ở trên xe Chu Phảng Viện đã bắt đầu hốt hoảng, không lâu sau liền xuất hiện dấu hiệu thần chí không rõ. Phó Vi một mình ngồi ghế sau cầm hai cổ tay Chu Phảng Viện, nhìn ánh mắt cô cứ lâng lâng, cắn răng lườm Kim Nhạc, “Làm sao bây giờ, “

Kim Nhạc vuốt tay nắm cửa, vẻ mặt nhìn quen rồi nên không quan tâm, “Tôi biết làm gì đâu, lát nữa sẽ qua thôi, liều lượng không lớn mà.”



Phó Vi cảm thấy nói chuyện với loại người này thật sự là không hợp ý nên nói không hơn được nửa câu, rốt cuộc dứt khoát không còn hỏi nữa, mà chuyên tâm ghì lấy Chu Phảng Viện. Cô chưa từng tiếp xúc với loại thuốc này, không biết sau đó sẽ thế nào.

May sao Kim Nhạc còn có chút lương tâm, lúc xuống xe anh ta dốc hết sức đỡ Chu Phảng Viện lên nhét vào trong thang máy, Phó Vi muốn hỗ trợ đều bị cản lại. Trong thang máy chỉ còn ba người họ, cửa thang máy màu bạc chậm rãi khép lại, Phó Vi nhìn xe chậm rãi chạy qua bên ngoài cao ốc, trong cửa sổ xe loáng thoáng ánh lại một bên mặt thờ ơ của Kỳ Tự.

Đi vào nhà, Phó Vi nửa là không yên tâm giao Chu Phảng Viện cho Kim Nhạc có kinh nghiệm xử lý, cô mình đứng một bên không biết có thể giúp đỡ gì không. Kim Nhạc cười nhạo một tiếng: “Có nước không?”

Phó Vi ngẩn người, liền vội vàng gật đầu, quay lại đi lấy nước. Loại thuốc này phần lớn đều có thể dùng nước để pha loãng, cô cũng chỉ có thể giúp đỡ đôi chút, tiện thể còn đưa cho Kim Nhạc một cốc.

Kim Nhạc nghiêng ly nước kia, tà khí cười một tiếng. Cô gái này vừa rồi còn coi anh ta như sài lang hổ báo, giờ lại rất lễ phép thực sự là khó hiểu.

Một cô gái nhỏ bé con nhà lành, so với cô chị gái rong ruổi của mình, thật sự là chẳng có hào quang gì mà bàn.

Phó Vi lo lắng nghiêm mặt nhìn Chu Phảng Viện mơ mơ màng màng khi thì khóc khi lại cười, không hiểu ánh mắt của Kim Nhạc. Đối mặt với hai kẻ nửa là xa lạ này, dưới tình huống thế này, sắc mặt cô bình tĩnh, trong lòng lại khẩn trương.

Chuông cửa lúc này lại vang lên. Cô lập tức xoay người, mở cửa, chính là Kỳ Tự đi đỗ xe rồi khoan thai tới chậm. Vẫn là khuôn mặt sạch sẽ lại hờ hững.

Chẳng biết sao, nhìn thấy biểu cảm có vẻ lãnh đạm này, thế mà trong lòng cô lại được thả lỏng một chút, vô thức cười một tiếng với anh. Khuôn mặt căng cứng lặng lẽ giãn ra, tóc dài đen nhánh rũ ra hai đầu vai mềm mại, khiến đôi mắt long lanh của cô thêm nổi bật đen nhánh sáng tỏ, ngậm lấy ý cười ôn hòa ý.

Nụ cười này rất ngắn. Phó Vi nhanh chóng giữ lại cửa, trở mình đi lại chỗ cạnh ghế sa lon tiếp tục tốn công vô ích mà trông Chu Phảng Viện. Kỳ Tự thì đứng ở ngoài cửa, có hơi sợ hãi.

Đã rất lâu rồi, từ khi cô chuyển ra khỏi nhà, rốt cuộc chẳng còn cho anh thấy nét mặt ôn hòa như thế nữa. Quen thuộc lại xa lạ, dịu dàng song lạnh lẽo.

Ừm, cô thế này vẫn khá đáng yêu.

Trong sự bình tĩnh lại có một thoáng bối rối khó nén trong lòng, xuất phát từ bản năng ỷ lại vào anh. Thế này tốt biết bao.

Kỳ Tự đi vào phòng khách, đầu tiên đã thấy Chu Phảng Viện trên ghế sa lon. Cô đại tiểu thư xưa nay tỏ vẻ kiêu ngạo giờ đang cười ngốc nghếch, làm tư thế bắn súng, cố gắng cản Kim Nhạc muốn cho cô ta uống nước. Trong tay Kim Nhạc cầm chặt cái ly thủy tinh, vừa cẩn thận nước trong tay không muốn đổ vẩy ra, còn phải đi cản động tác của cô ta.

Chu Phảng Viện bỗng nhiên lắc lắc đầu, hai cánh tay vẫn quấn quýt Kim Nhạc, kéo anh ta vào vòng tay mình, cười đến là hoảng hốt lại xán lạn: “Chơi với tôi đi mà!”

… Thật sự là cảnh tượng hiếm gặp.

Mặt Kim Nhạc y như ăn mướp đắng, anh ta chiến trận gì mà chả đi qua rồi, thế mà lại thua dưới tay một cô gái vô lý này. Anh cứ phải giữa cái ly trong tay, vứt đi cũng không phải, không vứt cũng không xong, tránh để ly rơi xuống sàn vỡ ra bị Chu Phảng Viện giẫm phải, vậy thì sẽ xảy ra án mạng mất.

Phát hiện ra Kim Nhạc tiến thoái lưỡng nan, Phó Vi cũng gia nhập cuộc chơi, từ phía sau ghế sô pha cô đưa tay túm lấy Chu Phảng Viện, nắm chặt hai cánh tay của cô ta kéo về phía sau. Song Chu Phảng Viện kéo Kim Nhạc chặt quá, cô kéo một phát như thế mà cũng không chịu buông tay, cứ túm lấy Kim Nhạc ngã về phía sau. Nước trong tay Kim Nhạc lập tức mất nửa ly.

Ánh mắt Kỳ Tự rơi vào ánh mắt lo lắng của Phó Vi, không do dự nhiều bèn đi qua. Mới vừa đi cạnh ghế sô pha, đám ba người như đánh nhau kia xảy ra biến cố, Chu Phảng Viện bỗng nhiên buông tay, không đợi Kim Nhạc kịp phản ứng, bèn cướp lấy cái ly trong tay anh ta, đứng dậy đập ra sau ghế sô pha một cái: “Vứt đi! Chơi với tôi!”

Ghế sô pha cách tường rất gần, Phó Vi đứng giữa ghế sô pha và vách tường ở, mắt thấy cái ly kia văng nửa ly nước trên không trung vẩy rồi, đạp mạnh vào vách tường cách cô không quá nửa mét, vỡ tan chia năm xẻ bảy.

Cô tránh sự công kích của cái ly, song không kịp né những mảnh vỡ văng tứ phía. Nhất thời nước và mảnh thủy tinh vỡ văng khắp nơi, cô một tay vịn ghế sô pha ngồi xổm xuống, chưa có ngồi xổm được, một bóng dáng đột nhiên bảo vệ sau lưng cô, bóng tối to lớn cứ như là một cái ô phòng hộ, bảo vệ cô dưới thân.

Mảnh thủy tinh rơi xuống đất vang lên tiếng đinh đinh đang đang rồi yên lặng đi, Phó Vi mới bình phục nhịp tim đang thình thịch của mình, chậm rãi xoay người. Cứ duy trì tư thế nửa ngồi nửa xoay như thế, thực sự không dễ chịu tí nào.

Cô xoay người, hàng mày nhíu lại của Kỳ Tự gần trong gang tấc, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

Phó Vi đứng không được, ngồi xổm cũng không xong. Chỉ đành đẩy anh ra bên cạnh, mình thì chậm rãi đứng lên. Giọng đứt quãng: “Anh… Không sao chứ?”

Kỳ Tự cứ như lơ đãng dùng khớp ngón tay trỏ lướt qua trên mặt, song trên lưng quả nhiên dính vết máu. Mấy miếng thủy tinh khoảng cách gần vẫn là trầy qua trên làn da anh. Phó Vi trông thấy thấy mà giật mình, lập tức quay hơn nửa cái đầu qua thăm dò xem sao, bên trên gò má của anh quả nhiên có một vết xước không sâu không nông.

Cô cầm hai cánh tay anh, cẩn thận tránh mảnh thủy tinh đầy đất, dẫn anh ra ngoài. Một bên khác thì Kim Nhạc đã khống chế được Chu Phảng Viện, nửa ôm nửa đỡ cô ta khỏi mảnh thủy tinh vỡ dày đặc, núp trong góc tường giữ lấy Chu Phảng Viện lấy không ngừng giãy dụa đấm đá, không kiên nhẫn hỏi: “Làm sao giờ?”

Phó Vi chỉ huy Kỳ Tự ngồi xuống chỗ ghế sa lon không dính nước, ngẩng đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho Kim Nhạc bên cạnh hành lang: “Qua bên phải đó là phòng của cô ấy, phiền anh đưa cô ấy qua… Đừng để cô ấy đụng đèn bàn.”

Kim Nhạc cau mày khẽ gật đầu, Chu Phảng Viện thừa dịp anh ta bừng tỉnh giẫy thoát khỏi anh ta, nhảy cà tưng vào phòng ăn, uy hiếp nhìn anh ta: “Không được qua đây!” Kim Nhạc không thể nhịn được nữa bèn đuổi theo giữ lấy cô ta kéo về phía phòng ngủ chính, không thương hương tiếc ngọc chút nào mà cứ quăng lên giường luôn. Trong phòng ngủ trên giá mũ áo có treo một cái khăn tơ của Chu Phảng Viện. Loại khăn lụa tơ tằm giá không thấp giờ biến thành dây gai trói người, nhanh gọn cột tay Chu Phảng Viện về phía sau.

Trong phòng khách Phó Vi nghe tiếng thét cách kinh người xuyên qua tường cách âm, biểu cảm hết sức lo lắng. Nếu không phải cô biết xu hướng tính dục của Kim Nhạc, chỉ sợ rất khó để cô tin tưởng rằng bên trong đó không phát sinh chuyện gì ghê gớm…

Giong nói lãnh đạm của Kỳ Tự kéo suy nghĩ của cô về: “Vậy là anh không được chọn đổi một chỗ sạch sẽ chỉnh tề hơn để ngồi à?”

Phó Vi giật mình, cúi đầu nhìn cái ghế sô pha nhung xanh bừa bộn, lúng túng khẽ gật đầu: “Được ạ… em đi lấy hòm thuốc giúp anh.”

May sao thuốc thường dùng trong căn hộ vẫn có. Phó Vi nhanh nhảu lấy lọ cồn i-ốt và ngoáy tai. Kỳ Tự đã chuyển đến cái ghế kim loại trong phòng ăn. Bàn ăn gần cửa sổ, ánh sáng sáng ngời đổ trên mặt anh, kim loại bao quanh anh, nhìn qua trông sắc bén lại đạm mạc. Trừ cái gò má anh đang hướng về cô, có một vết máu đỏ thắm.

Phó Vi cầm cái lọ đi vào trong ánh nắng, ngồi đối diện anh, từ lấy từ lọ ngoáy tai một cái rồi để vào trong bình cồn i-ốt, nhẹ nhàng xoa lên trên mặt anh. Kỳ Tự cứ tỏ vẻ yên lặng, không ho he gì, ngược lại xem ra rất hợp tác.

Cô cẩn thận chấm nhẹ, khắc chế lực đạo sợ làm đau anh. Kỳ Tự lại cứ chỉ là bày mặt nghiêm, không hề nhíu mày, ánh mắt dời sang nơi khác, căn bản không nhìn cô.

Đột nhiên, cái người luôn an tĩnh nắm tay cô đang cầm bông ngoáy tai.

Kỳ Tự dùng sức rất lớn, vượt xa khỏi mức cô có thể chế trụ, kéo cô đến bức đau đớn. Cách bàn ăn cô bôi thuốc cho anh, cơ thể vốn đang nghiêng về phía trước, bị níu lại thế này, lưng cô càng mỏi nhừ. Phó Vi lập tức nhíu lông mày: “Làm sao ạ?”

Kỳ Tự hình như là nhịn lâu lắm rồi, rút bông ngoáy tai trong tay cô ra, tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh, lạnh lùng nhìn cô: “Về nhà, hoặc là đừng quan tâm đến anh nữa. Em chọn đi.”

Phó Vi sửng sốt, “Sao đột nhiên lại vậy?”

“Không phải đột nhiên.” Kỳ Tự nghiêm túc nhìn mắt cô, ánh mắt mắt cháy bỏng dường như muốn ủi hết từng thoáng kinh ngạc trên mặt cô, “Anh sẽ không cho em cơ hội thứ hai để mà bỏ đi khi anh còn chưa nói xong.”

Anh đang để ý chuyện sáng hôm nay, cô nhận điện thoại của Chu Phảng Viện bèn đi luôn à? Mi tâm Phó Vi nhíu càng sâu, chỗ cổ tay bị nắm chặt đau đến hơi tê tê.

Kỳ Tự đọc được dị dạng trong thần sắc cô, mới phát hiện chỗ bàn tay anh chặt kia đã trắng bệch, chung quanh hiện vòng đỏ, rõ là đã bóp đau cô. Anh lập tức thả lỏng, nhưng không thu tay lại, mà chỉ nhẹ nhàng cầm chỗ anh vừa nắm, lòng bàn tay ấm áp dán trên làn da cô nong nóng, da thịt dịu dàng chạm nhau, im lặng an ủi cảm giác đau của cô.

Không có bị nắm chặt nữa, Phó Vi mới thở phào nhẹ nhõm, trên cổ tay cô ấm áp rồi lại lạnh lẽo, lại khiến cô không có ý muốn rút tay về, mà lẳng lặng nhìn anh.

Biểu cảm của Kỳ Tự xem ra đã bình thản hơn rất nhiều: “Anh rút lại lời ngày đó.” Anh vô thức nhẹ nhàng xoa cổ tay mảnh khảnh mềm mại, lờ mờ thấy được đáy mắt cô, “Nếu như bây giờ em vẫn muốn trở thành em gái, cấp dưới, người xa lạ với anh. Những kết quả này, anh sẽ không chấp nhận nữa.”

Vốn cho rằng, chỉ cần còn có cô bên cạnh mỗi ngày, dù lấy thân phận gì, anh cũng đều có thể chậm rãi chờ. Anh rất có kiên nhẫn với mấy chuyện này.

Song, hiện tại ——

“Từ giây phút bắt đầu, anh đã hi vọng em coi anh là bạn đời tương lai của mình.” Kỳ Tự buông cổ tay cô ra, đưa năm ngón tay của mình vào kẽ ngón tay cô, hai tay giao nhau đặt lòng bàn tay của cô dưới mình cằm. Thậm chí từ trên ngón tay của mình cô có thể cảm nhận được hơi thở nông của anh. Trong nhịp tim thình thịch của mình, chỉ nghe ngữ điệu thản nhiên của anh tự thuật, “Anh phát hiện ra đối với em, anh không muốn phải chờ như vậy.”

Chờ em thay đổi thân phận, chờ em bắt đầu có quyết tâm ở bên anh, chờ em chậm rãi trở nên kiên định giống như anh.

Nhưng bây giờ, anh không còn muốn chờ như vậy nữa.