Quý Ngài Ngang Ngược

Chương 42: Phong ba chuyện từ chức





Kim Lễ mặc bộ âu phục ngắn có áo khoác màu trắng ngà, áo cùng màu với váy, vẫn là phục chuyên nghiệp trung quy trung củ, phù hợp với hình tượng già dặn nhất quán của cô ấy. Nhưng lại không chọn màu trắng hơi ngả xám cho sắc bén, hay màu ngân bạch, sẽ khiến cô ấy trông ôn hòa văn nhã hơn không ít.



Cô ấy đi đôi cao gót trắng sơn trơn không trang trí gì, đi đến bên Kỳ Tự, đi thẳng vào vấn đề mà hỏi, “Tối nay anh rảnh không, “

“Xem tình hình đã.” Trong công việc, anh tương đối nhàn rỗi. Về phần sinh hoạt cá nhân, anh có rất nhiều chuyện mà bận bịu.

Quen biết nhiều năm, Kim Lễ Ân cũng có thể đại khái đoán được “Tình hình” của anh là cái thứ tình hình gì, không biết có phải do là người thân quen, mà nụ cười lễ phép tự nhiên xưa nay cô luôn diện lại không còn nữa, giọng nặng nề: “Cùng ăn một bữa cơm nhé.”

Kỳ Tự ngước nhìn sắc mặt của cô ấy, nhíu nhíu mày lại: “Quan trọng lắm à?”

Kim Lễ Ân chậm rãi khẽ gật đầu, hàm hàm hồ hồ ừ một tiếng.

※※※

Buổi chiều quay rất thuận lợi. Phó Vi quỷ thần xui khiến nghe lời Kỳ Tự thật, lặng yên ngồi ở dưới, chỉ là cố gắng chọn một chỗ tránh camera, yên lặng nhìn trường quay.

Mấy chương trình nghiêm túc nói chuyện thế này cũng không cần người xem, nên một loạt chỗ ngồi phía dưới chỉ có mấy nhân viên rỗi việc ngồi, và Phó Vi đang mỉm cười thản nhiên.

Hình tượng biên tập viên xem trên màn hình TV, và xem ngay ở hiện trường ghi hình, luân phiên quan sát vẻ mặt hai người trên khán đài, thần thái, cử chỉ, cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Lúc camera đang quay khách mời, có thể nhìn thấy Kỳ Tự mở chai nước trước mặt, có khi cúi đầu nhỏ giọng trò chuyện vài câu cùng Kim Lễ Ân. Cô giống như một người đứng xem, có thể bình yên nhìn chăm chú mỗi một cái động tác thật nhỏ của anh, vô thức mỉm cười.

Nhìn lâu, cô sẽ cảm thấy, nhìn anh chăm chú như vậy, cũng là một chuyện hay.

Quay hình rất nhanh là xong, từ trong góc cô đứng lên, đi đến chỗ Kỳ Tự đang tìm chỗ rời đi ở chếch khán đài. Kim Lễ Ân thần thái tự nhiên đang trò chuyện với một nhân viên công tác lạ mặt, đi ngang qua bên cạnh họ.

“Ờ… giờ về sao?” Phó Vi ngửa đầu nhìn anh.

“Còn chưa được.” Kỳ Tự cúi đầu nhìn đồng hồ, còn sớm mới tới bữa tối, “Chờ lát có bữa tiệc, anh đưa em về trước.”

“… Là tiệc ăn mừng ạ?”

“Không phải.” giọng Kỳ Tự tự nhiên, đã cất bước đi hướng phòng nghỉ, “Kim Lễ Ân tìm anh mời ăn cơm.”

Lúc đầu Phó Vi cúi đầu đuổi kịp bước chân của anh, nghe thấy câu này bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Vẫn là một vẻ mặt không cảm xúc, không nhìn ra hỉ nộ. Anh không thể cho cô một cái bậc thang được sao… Nhất định phải thành thật đến thế sao?

Nhất định phải thành thật đến mức… khiến người ta không thoải mái vậy sao?

Phó Vi cũng không biết giờ mình có cảm giác gì, ôm tâm tư lẫn lộn cô thu dọn đồ đạc về khách sạn, suốt đường không nói gì. Rõ ràng không có gì để chỉ trích hay bất mãn, cũng không có lập trường để chỉ trích và bất mãn, nhưng chỉ là cảm thấy… Tâm trạng rất kỳ quái.

Trở về phòng ngồi đơ một hồi, bữa tối đương nhiên là một mình cô đi ăn.

Phó Vi không có tâm trạng gì mà ra ngoài tìm nhà hàng, dứt khoát ăn một bữa ở khách sạn, khẩu vị không sao lại không tốt, vội vàng trở về phòng, tắm rửa một cái, tiếp tục buồn bực ngán ngẩm.

May sao khách sạn có mạng, Kỳ Tự để Laptop của anh lại. Phó Vi không có việc gì làm, dứt khoát lên mạng nói chuyện phiếm.

Bật máy tính lên mới phát hiện, màn hình của anh sạch sẽ khiến người ta giận sôi máu, không có ứng dụng nào. Phó Vi chỉ đành nhấn tìm kiếm, cũng không tìm được phần mềm tìm kiếm trong laptop anh.

Đột nhiên nhớ ra, bình thường người này còn không dùng QQ (kiểu như Zalo, Wechat đồ).

Phó Vi lắc đầu, tâm lý trả thù mãnh liệt cô tải mấy cái ứng dụng vào laptop anh, tải cả QQ. Đang chờ đợi cài đặt, cô hiếu kì, mở hòm thư của anh ra.

Không cần đoán mật khẩu, trực tiếp tự động đăng nhập. Bên trong phần lớn là mấy chuyện công ty, có liên lạc của đối tác, cũng có tin nhắn thường ngày của đồng nghiệp trong văn phòng, chỉ là rất ít thấy xuất hiện tên của cô.

Cách Kỳ Tự đáp đều rất ngắn gọn, từ ngữ cứng nhắc, thỉnh thoảng cũng có lễ phép hợp quy tắc, Phó Vi hoàn toàn tưởng tượng ra dáng vẻ anh cau mày đánh mấy từ uyển chuyển đó, liên tục xem mấy mail, cô buồn cười bật cười ra tiếng.

Nhưng… Đây có tính là đang xem chuyện riêng tư của anh không?

Ý nghĩ này đột nhiên bật ra,theo phản xạ có điều kiện, Phó Vi không tắt web, mà lập tức khép laptop lại. Khụ khụ, dù sao cũng đều là mấy tin công vụ, không có thông tin gì khác…

Phó Vi ảo não vì phản ứng đột ngột của chính mình, một lần nữa cô mở laptop ra, chậm rãi nhấn tắt.

Vừa hay lúc này phần mềm cũng cài đặt xong, Phó Vi lên tài khoản QQ cô rất ít dùng.

Người bên trong không nhiều, đại bộ phận là mấy bạn thời cấp ba và đại học, và đồng nghiệp văn phòng hiện tại. Trong nhóm bạn thân, ảnh avatar của Nghiêu Nghiêu tối, vẫn là như nửa năm trước không thay đổi, ảnh chụp chung của cô và Phó Vi. Mặc dù trong ảnh avatar nhỏ nhắn, chỉ có bóng dáng mơ hồ của hai cô gái, nhưng trong đầu của cô lại có thể dễ dàng nhìn ra nụ cười xán lạn ánh nắng của ra Nghiêu Nghiêu.

Đã không còn đối tượng liên lạc thường xuyên, ngay cả mấy cái phần mềm chat như này cũng mất đi tác dụng của nó. Tâm trạng Phó Vi hơi nặng nề, laptop tiếp tục tải các tin khác.

Bỗng nhiên, một avatar A Ly* màu đỏ nhảy lên: Vi Vi? Chị cũng online cơ á!

*

Phó Vi vắt hết óc nhớ xem ai gọi cô là “Vi Vi”, rốt cuộc tìm được một người thích hợp: Lý Manh?

Lý Manh: Vâng ~ em nè.

Không đợi Phó Vi kịp phản ứng, trên màn hình lại nhảy ra mặt tin nhắn khác: Thật sự là có duyên quá, thế mà chị lại xuất hiện lúc này!

Phó Vi: ?

Lý Manh: Em vừa gửi mail xin thôi việc cho chủ biên.

Đằng sau là một một cái emoji A Ly cười to, vẻ hân hoan nhảy cẫng lên.

Phó Vi thấy kinh ngạc, vội vàng trở về màn hình mail trước đó, không có thấy mail của Lý Manh mà.

Cô thuận tay trả lời một câu: Chủ biên đáng sợ như thế sao? Thôi việc xong vui đến vậy.

Lý Manh: Không có mà~

Cô ấy gửi một cái emoji gãi gáy, tiếp tục đánh gửi tin nhắn: Chị là người nhà của anh ấy nên tuyệt đối không được giận nha ~

Phó Vi vừa bực mình vừa buồn cười: … Thôi việc xong bèn trêu chị mà không chịu trách nhiệm trêu chọc, tốt quá ha.

Khách sạn mạng hơi chậm. Lúc này, giao diện mail cũng tải xong, quả nhiên sau khi cô đóng mấy giây, đã có mail mới. Lý Manh dùng từ rất bình thường như lúc nói chuyện thôi, đọc qua thì hoàn toàn không nhìn ra đây là một lá mail xin từ chức. Chỉ có giải thích qua, mình cần xuất ngoại đào tạo thêm, offer học nghiên cứu sinh đã tới được một thời gian. Cuối cùng là mấy lời cảm ơn khách sáo, nghĩ một cô gái không đứng đắn như Lý Manh mà lại viết mấy lời này, Phó Vi lắc đầu.

Mở ra giao diện chat, Lý Manh đánh chữ rất nhanh đã từ “Không có mà~ em chỉ đang phụ trách xin lỗi người nhà sếp, em tuyệt đối không có ý chửi bới chủ biên.” Biến thành “… Vi Vi chị sẽ không giận em chứ?” Biến thành một cái khóc emoji A Ly nước mắt như mưa bão, kèm theo các kiểu tỏ ra đáng yêu “Đừng thành màu đỏ tím mà ~ người ta không cố ý.” “Rồi rồi, em không nói linh tinh nữa được không?” “Vi Vi chị còn online không?”

Cuối cùng nhắn một câu “Chị giận em thật à? Em kể cho chị một bí mật đền bù cho chị, chị đừng giận em được không chị?”

Sau đó bắt đầu hành trình cô ấy gửi emoji khóc lóc.

Phó Vi cười đến nước mắt sắp chảy ra: Em còn chưa có nói chị nghe vì sao em đột nhiên muốn thôi việc. Bí mật cái gì, nói sau đi.