Quý Ngài Ngang Ngược

Chương 48: Người thích hợp



Tâm trạng Phó Vi vốn đang bình tĩnh lập tức căng thẳng. Thời gian dường như lùi lại về bảy năm trước, cũng là cô đang chờ ngoài cửa phòng phẫu thuật. Song chỉ mấy chục giây chờ đợi, nhìn bác sĩ mặc vô trùng nghiêng người đi ra khỏi cửa phòng, chờ ông đi tới, bỏ khẩu trang, sau đó mở lời.



Chỉ là mấy chục giây, giác quan của cơ thể cứng nhắc lại kéo dài nó ra vô hạn, dài đến mức trái tim cũng như muốn nhảy ra khỏi yết hầu.

May sao, không phải kết quả giống như trước kia.

Bác sĩ nói lập lờ nước đôi, mấy thuật ngữ đi từ bên tai này qua tai kia, chỉ nghe thấy nói phải ở lại viện quan sát thêm một thời gian, vấn đề cụ thể phải chờ rồi báo cáo tiếp. Nỗi lo lắng vẫn chưa thể triệt để buông xuống, Chu Phảng Viện tròn đôi mắt to xinh xắn hoang mang mà nhìn Phó Vi, không chắc chắn được.

Phó Vi khẽ thở ra một hơi, để tay lên bả vai gầy của cô ấy: “Ăn cơm trước đi.”

Cô luôn luôn không giỏi an ủi. Có lẽ là do không thường được an ủi, có lẽ là do chẳng có bao nhiêu người cần cô an ủi.

Hôm đó mãi cho đến lúc gần hoàng hôn mới yên lại.

Phó Vi ngồi ngoài phòng ICU, nhìn sắc trời dần dần xâm xẩm ngoài cửa sổ hành lang. Phó Kỳ Dự vẫn chưa tỉnh, đau khổ trên mặt Chu Phảng Viện đã tan đến chẳng còn mấy phần, bắt đầu bong ra lộ ra từng mảng hốt hoảng trên mặt cô ấy. Trong hành lang tia sáng u ám, tâm trạng Phó Vi cũng dường như dần dần hấp thu sắc trời mà cùng nặng nề đi.

Cách một lớp thủy tinh thật dày, có thể nhìn thấy người bệnh nằm trên giường bệnh vắng người đang nhắm hai mắt và sắc mặt tái nhợt. Thiết bị đầu giường nhiều lần cùng nhau lóe lên đèn chỉ thị màu xanh, khiến tim người ta cũng theo đó mà nảy lên theo tần suất.

Phó Vi đứng chốc lát, mới dời ánh mắt.

Chỉ là lơ đãng thoáng nhìn phía bên phải, nơi hành lang tăm tối, lại thấy một bóng dáng quen thuộc.

Thân hình cao gầy thẳng tắp đứng một mình trong tia sáng u ám, đèn điều khiển nhờ âm thanh trong hành lang đang tối, rõ là người đã đứng ở đó thật lâu. Phó Vi không kịp chuẩn bị đã gặp vẻ mặt anh lạnh như băng, cả tim cũng không khỏi mất tự chủ đập một cái.

Kỳ Tự?

Đứng trong chốc lát, Phó Vi cúi đầu liếc mắt nhìn Chu Phảng Viện đang ngồi yên. Người sau đang cúi đầu đần ra, không biết đang suy nghĩ gì, chắc là sẽ không chú ý tới động tĩnh của cô.

Phó Vi cắn cắn môi dưới, rốt cục lấy hết dũng khí đi qua một chỗ khác nơi hành lang.

Cô đi rất chậm, bóng người đối diện tĩnh lặng đứng như một pho tượng băng, nhìn cô tới gần mà không phản ứng chút nào, ngay cả đôi mắt cũng không di động một chút nào, chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng cô mảnh mai đang từng chút phóng đại trong con ngươi anh.

Đến cuối cùng, cô dừng lại ở chỗ trước mặt cách anh nửa mét.

Không đợi đến khi Phó Vi đứng vững lúng ta lúng túng cất lời, Kỳ Tự đã kéo tay cô lại, thô bạo kéo cô vào góc rẽ. Phó Vi gần như không có chỗ tự đi, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, một thoáng sau lưng cô đã không nhẹ không nặng chạm vào tường.

Vách tường lạnh buốt đi từ vải áo mỏng của cô xuyên thấu vào cơ thể, lạnh đến mức toàn thân cô cứng nhắc.

Lạnh lùng nghiêng mặt áp xuống, còn chưa kịp để cô thích ứng tình cảnh chật chội, đã cướp đi hơi thở còn sót lại của cô. Không còn dịu dàng cùng triền miên, đôi môi úp xuống, động tác đơn giản lại trực tiếp, giống như là con sư tử thủ lĩnh đàn, biểu dương công khai chủ quyền lãnh địa, không để chỗ trống nào.

Cơn lạnh buốt sau lưng cùng sự nóng bỏng trên môi cùng nhau chiếm cứ thần kinh của cô, trở nên vô cùng mẫn cảm và yếu ớt. Đại não dường như không thể khống chế, có một thoáng thất thần, khiến cô quên lời khước từ, mặc cho anh công thành đoạt đất trên môi của cô, cướp lấy hơi thở rời rạc.

Không biết qua bao lâu, anh mới bằng lòng buông cô ra, sắc mặt cứ như bình nguyên rét lạnh cực địa: “Sao em không nói tiếng nào đã đi?”

Phó Vi từ cơn ngạt thở đã chậm  rãi hoàn hồn tới, điều hòa hơi thở nặng nề: “Em muốn nói với anh, nhưng anh tắt máy mà.”

“Lần em gọi đó hả? Sao em không nói?”

Cô không chút nghĩ ngợi nói tiếp: “Bởi vì em sợ anh sẽ…”

“Anh sẽ làm cái gì? Giận dữ à? Đố kị à?” Kỳ Tự không có kiên nhẫn ngắt cô, thần sắc lạnh lùng.

Phó Vi tức giận đến lắc lắc đầu, giọng cũng cao lên hai phần: “Anh tỉnh táo lại đi!”

“Lười không muốn tỉnh táo.” ngữ điệu nhạt nhẽo. Một giây sau, Phó Vi lại lần nữa nếm trải cảm giác trời đất quay cuồng. Cô bị ép vào cơ thể bên cạnh, cả người nghiêng về sau đồng thời bỗng nhiên chạm không trung, khi cô kịp phản ứng, đã bị Kỳ Tự bế lên đi ra ngoài.

Anh vừa ôm cô đi, giọng vẫn thản nhiên đến mức tỉnh táo, giống như là đang bàn giao chuyện công vụ bình thường thôi, trong ngữ điệu cứng rắn mang theo thoáng trào phúng: “Dùng cái ánh mắt thấp kém thế này nhìn anh rồi không chịu suy nghĩ xem cần trả giá cái gì à? Khi em cho rằng cái thứ cảm xúc đố kị chỉ mấy đứa kém thông minh mới có sẽ lại xuất hiện từ anh, em có thể dùng đầu óc của mình để suy nghĩ không?”

Anh thậm chí không chọn đi thang máy, mà là trực tiếp ôm ngang cô từng bước một đi về xuống bậc thang, khiến không ít bệnh nhân đi qua nhìn với ánh mắt khác thường, ngay cả y tá bưng bình bình lọ lọ cũng dựa vào tường nhường đường cho anh.

Phó Vi giãy dụa một hồi, vô thức dúi mặt vào ngực anh: “Anh có thể bỏ em xuống rồi nói tiếp không?” Thực sự là… Mất mặt chết mất…

Kỳ Tự đi tốc độ rất nhanh, không hề để ý tới lời đề nghị của cô: “Trước khi em khôi phục lại năng lực suy nghĩ và trình độ logic cơ bản, tốt nhất là em đừng thử làm gì khác.”

“Có là đứa bé ba tuổi thì đi lại bằng chân mình cũng không có chút áp lực về bản năng nào đâu anh à!”

“Nhưng với em thì không.”

Phó Vi khẽ giãy dụa, mong đừng khiến quá nhiều người chú ý, vẫn ôm lòng đàm phán cùng anh: “Anh có hiểu đạo lý không đó…”

“Anh chính là không hiểu đạo lý cũng không muốn phân rõ phải trái với em đó, em có ý kiến gì?”

“…” Phó Vi cảm thấy mình bị chặn cho nghẹn họng, hạ hỏa giải thích với anh, “Cuộc phẫu thuật này rất nguy hiểm, không đúng hạn trở về thì em không yên lòng… Hơn nữa Chu Phảng Viện một mình ở đây, không có ai chăm sóc, trông cô ấy như vậy đổi lại là anh ngươi thì anh yên tâm được không?”

“Sao anh lại không yên tâm?”

“Anh bình thường lại đi!” Phó Vi hơi bị anh chọc giận rồi, cũng đổi ngữ khí nghiêm túc, “Bất kể nói thế nào, công việc đã kết thúc, là một nhân viên em đã ta gánh chi phí quay về để về sớm một chút giải quyết rồi chuyện riêng tư, có gì không đúng sao?”

Nguyên nhân đàm phán thất bại: Một, lập trường khác nhau, ý kiến không hợp. Hai, song phương nói chuyện bất hòa, dễ khơi mào tranh chấp. Ba, người ta căn bản đã không muốn để ý đến bạn.

Phó Vi cảm thấy, chắc cô gặp loại thứ ba.

Kỳ Tự đi vào ga ra dưới tầng ngầm, ánh đèn ấm áp trong ga-ra đen kịt càng có vẻ u ám, anh để Phó Vi lên ghế lái phụ, lưu loát dóng cửa trên, mình thì vòng qua đuôi xe rồi cũng ngồi xuống.

Phó Vi rốt cục chạm được mặt đất, xoay người đi toan nói chuyện. Không biết vì sao, mặc dù hôm nay anh có thái độ chèn ép khiến cho cô không thể không giận, cơn giận của cô lại không biết nên xả đi đâu, giờ mới nói chuyện mà vẫn cứ hòa hòa khí khí, thậm chí còn hơi dịu dàng: “Anh dùng lối suy nghĩ bình thường một chút có được không? Người ta đang sống chết trước mắt, sao có thể như vậy?”

“Nên chắc anh cũng nên là mắc một bệnh không thể chữa nào đó, trong mắt em mới có thể như thế này?”

Phó Vi cảm thấy cô đã không thể giao lưu cùng con người này, cô hoàn toàn từ bỏ cách giải thích đàng hoàng, trầm giọng: “Rốt cuộc anh muốn thế nào?”

Giải thích cũng giải thích, cô tự thấy thái độ đã đủ thành khẩn bình thản, anh còn muốn thế nào? Lại nói, thật ra căn bản cô cũng không cần giải thích với anh, dù là đứng từ thân phận nào.

“Về nhà.” Anh căn bản chẳng dùng bất luận sự thương lượng nào, lời còn chưa dứt đã xoay người lại, cài dây an toàn của cô. Không quan tâm đúng sai làm cho xong một loạt động tác, anh mới chậm rãi ngẩng đầu lên trước mặt cô, nhìn mắt của cô, “Có được không?”

Dường như là đột nhiên dùng hết hạn mức lạnh lùng và thô bạo, anh không thể khống chế giọng mà trầm xuống. Mặc dù vô cùng muốn đạp ngay chân ga không cho cô cơ hội từ chối, nhưng vẫn là quỷ thần xui khiến, muốn biết suy nghĩ của cô.

Phó Vi đã quen thấy thái độ cứng của anh, nghe thấy một tiếng này cô lại ngơ ngẩn. Trong cặp mắt màu đen kia nặng nề như vậy, trong tia sáng u ám thế mà lại hiện ra một thoángnj nhu hòa, ánh mắt hỏi thăm mở ra một cái lỗ hổng nhỏ bé trên vẻ lạnh lùng của anh, khiến cô có thể xuyên qua cái lỗ hổng đó, tự tay chạm đến một nơi mềm mại.

Cô cố ý nghiêng đầu tránh ánh mắt đó, ánh mắt trong trẻo nhìn về phía màn cảnh tăm tối đơn điệu ngoài cửa sổ xe. Khóe miệng lại như cánh chim run rẩy, lơ đãng nhấc nhấc, lại nhếch lên cực nhanh, duy trì vẻ mặt thản nhiên.

Giọng của anh hơi khàn khàn, trong bóng đêm càng dịu dàng: “Thế nào? Hả? Tìm thấy người hợp ý hơn anh à?”

Tiếng nói trầm lại dịu dàng bồi hồi trong lòng cô, mặc dù nghiêng đầu nhìn không thấy nét mặt anh, lại vẫn có thể nghe ra một chút xíu không đành lòng trong ngữ điệu tuy vẫn lạnh lẽo cứng rắn như cũ song đã có chỗ thư giãn.

Thế mà lại còn khó chịu hơn anh.

Thế mà lại không đành lòng, không đành lòng tiếp tục như vậy.

Có một thoáng cô do dự, không chờ đến khi cô nghĩ kĩ lại một chút do dự đó, cơ thể của cô đã không tự chủ được mà thay cô đưa ra lựa chọn. Đến khi ý thức được, cô đã quay đầu lại, bốn mắt đụng nhau.

Bởi vì cơ thể của anh luôn duy trì tư thế nghiêng về phía trước để giúp cô đeo dây an toàn, nên khi cô quay đầu trở lại, hai đôi con mắt không thể tránh khỏi mà đụng vào nhau.

Khoảng cách gần như thế.

Gần như nghe thấy tiếng nhịp tim thình thịch của nhau.

Phó Vi mím chặt mép môi mím trắng bệch lại, mới giống hộp búp bê âm nhạc hoạt động không trơn tru, chậm rãi nghiêng về phía trước, ghé vào lỗ tai anh khẽ cắn, giọng nói mập mờ: “Ừ… Bởi vì em đã tìm thấy, một người hợp làm anh trai em hơn anh.”