Quý Ngài Ngang Ngược

Chương 56



Sự tủi thân mới rồi đã chậm rãi lắng lại, hơi thở nóng hổi trên da cũng dần dần rời đi, cho Phó Vi một khoảng không gian để tỉnh táo lại. Ánh nước mông lung nơi đáy mắt lặng lẽ bị dấu trong vành mắt, khi cô ngẩng đầu lên đã lặng yên lưu chuyển.

Người trước mặt cô đã dừng lại, lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt màu đen không còn ánh lửa, mà trở nên ảm đạm, như bóng đêm mênh mông.



Yên tĩnh chốc lát, Kỳ Tự bỗng nhiên cất lời, thản nhiên một câu, nói đoạn bèn quay người: “Muốn làm gì thì làm đi, anh không có ý kiến.” Anh buông cô ra, đi vào phòng.

Đến khi Phó Vi lấy lại tinh thần, Kỳ Tự đã đi tới bệ cửa sổ, chỉ để lại một cái bóng lưng cô đơn, mặt hướng về màn đêm đầy sao, trông cô lạnh lại tiêu điều.

Nơi đó có một cái ghế sô pha cô chọn mua cho anh từ rất lâu trước đây, trên cái ghế thuần trắng làm từ sợi tổng hợp giường có một cái chăn màu xám. Kỳ Tự vẫn như mọi thói quen thường ngày, ngồi đối diện với cửa sổ thủy tinh, bắt đầu mở đọc sách báo tạp chí trước khi ngủ. Dường như hôm nay chỉ là một ngày gió êm sóng lặng, bên cạnh không hề có cô.

Anh đột nhiên thỏa hiệp, Phó Vi cứng người nơi cửa ra vào trong chốc lát, cẩn thận cất tiếng trong gian phòng trống vắng: “Anh sao thế?”

Cuốn tạp chí được lật qua một trang khác, tiếng động trong trẻo không mảy may dông dài. Kỳ Tự đưa lưng về phía cô, không nhìn thấy nét mặt, chỉ có thể nghe thấy chất giọng thản nhiên của anh: “Từ bỏ sự phản đối của anh.”

“Em biết… Ý em là, vì sao?” Trông không có dấu hiệu nào là đồng ý, mới khiến nội tâm cô càng thêm bất định.

“Sao anh biết được?” Kỳ Tự khép lại trang sách, rồi cười một tiếng, “Tất cả lý do đều chỉ hướng về quyết định ngược lại, quyết định bây giờ chẳng qua là do anh muốn mau chóng kết thúc chuyện này thôi. Rõ là nó không có đủ giá trị để anh phải tốn một buổi tối mà xử lý.”

Phó Vi bước đi qua, không hiểu gì mà nhíu mày lại: “Vậy trước đó anh còn…” Còn giương cung bạt kiếm như thế cơ mà, ngoan cố không thay đổi như vậy cơ mà.

Thật sự là kẻ mâu thuẫn.

Kỳ Tự nghiêng người, bờ môi nhẹ nhàng cong, giống một thoáng cười ngượng ngùng: “Vậy ra trong nhận thức hạn hẹp của em, anh định nghĩa anh là kẻ ‘Nhất định phải thỏa hiệp ngay lập tức’ hay sao?”

“Nào có… Nào có đâu.” thực sự, còn ngược lại. Cô cho là —— “Mãi là kẻ ngu xuẩn vô minh”.

Nếu mà giống như anh nói, thì cô đã không nơm nớp lo sợ như thế, Phó Vi vô thức nhếch miệng, có cảm giác như sống sót sau cơn nạn mà lại không biết sao mình lại còn sống sót.

“Vậy thì là, anh phải tự mình thỏa hiệp bất kỳ quyết định nào. Trong suy nghĩ của em, không có một sự lựa chọn, đó là trấn an anh sao?”

“Nào có, em vẫn luôn…” Phó Vi trả lời theo thói quen, nói được một nửa lại thôi, kinh ngạc hé miệng, không thể tin sao bỗng nhiên mình lại lĩnh ngộ được ý anh.

Ý anh là, cô luôn muốn giảng hoà, thậm chí còn lý tính liệt kê ra với anh tất cả các sự lựa chọn, rồi nói cho anh nghe đâu mới là quyết định chính xác sáng suốt nhất, thậm chí là duy nhất.

Nhưng cô xưa nay không hề mềm giọng, và thực sự đứng ở góc độ người yêu để trấn an anh.

Phó Vi đã không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung tâm trạng của mình. Ngữ điệu của anh mặc dù vẫn lạnh như cũ, nhưng, ý lời này chẳng lẽ là —— anh cần cô dỗ dành anh? !

Kỳ Tự muốn cô dỗ anh sao? !

Phó Vi cứng người, ngay cả nụ cười cũng hơi cứng lại, vẫn không thể hoàn toàn tin suy đoán của mình, ấp a ấp úng: “Anh không phải là đang… Muốn em… dỗ anh đó chứ?”

Cái từ “dỗ” hay dùng với trẻ con này, đặt trước tân ngữ là Kỳ Tự, thật sự là chuyện mặt trời mọc đằng tây, cô nghĩ mà thấy luống cuống, hoảng hốt đến mức bất tri bất giác chảy nước mắt bất lực, cô có cảm giác xấu hỗ vì mình đang hoàn toàn hiểu sai.

“Không được à?” Kỳ Tự tiện tay để tạp chí trên chân mình, thân trên ngả sang cánh tay ghế sô pha, hai tay khoanh lại, cằm đặt trên cánh tay mình, im lặng nhìn cô, “Em không cảm thấy anh sẽ không thoải mái vì ý nghĩ đột ngột của em à? Nhất là trong tình hình anh không biết gì mà em còn suy tính lâu như vậy, lúc thời cơ đã đến, rồi nói với anh như thể một câu thông báo, rõ là sẽ không để anh thấy thoải mái gì rồi.”

Anh nói như thể đương nhiên một cách kỳ lạ: “Với điều kiện như này, anh không vui là rất không bình thường sao?”

“Thì rất bình thường, nhưng…” Nhưng mà ai biết anh lại nghĩ như vậy! Hai người hoàn toàn không chung ý nghĩ, Phó Vi quả thực sắp bị cảm giác thất bại này đánh bại.

Trước nay, cô đã quá quen với địa vị hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động của anh. Cô luôn ở vai phải “Nghe theo”, căn bản cũng không ngờ tới có cách nào ngoài cách là “thương lượng đàng hoàng”, để giải quyết tất cả mâu thuẫn giữa hai người.

Như vậy đã lâu khiến cô quen cho rằng mình vẫn ở trong một hoàn cảnh an toàn, bởi vì đủ hiểu rõ, nên sẽ không đi qua lôi trì. Nhưng cô lại coi nhẹ sự biến động dẫn tới từ sự thay đổi về thân phận.

Phó Vi ảo não nghiêng mình lên giường anh, vùi mặt vào bị trong đệm, cứ như là không muốn trông thấy anh: “Sao anh không nói sớm ạ. Trông anh như muốn ăn thịt người ấy, ai biết anh nghĩ thế nào chứ…”

Cô gượng nửa người lên nhìn Kỳ Tự bình tĩnh tự nhiên, đưa tay túm cái gối đầu quẳng qua đó: “Đừng có dùng cái ánh mắt gào khóc đòi ăn như vậy nhìn em được không, em thấy sắp bị anh làm tức chết rồi.”

Kỳ Tự mau chóng bắt lấy cái gối đầu cô ném qua, đứng lên thả gối đầu lại chỗ. Phó Vi nhìn động tác anh cúi người, lăn lăn một vòng về cuối giường.

Ánh mắt Kỳ Tự trông thì vẫn có chút không vui, lúc này đã lĩnh ngộ được hàm nghĩa “Không vui” trong mắt anh, nên Phó Vi đã thật sự có thể nhìn ra được thoáng cảm giác tủi thân lóe lên rồi biến mất trong mắt anh.

Cái đồ… đàn ông ngây thơ này.

Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt quá mức trực tiếp của anh, thấy mình hơi đơ đơ. Lúc Kỳ Tự quay đầu, Phó Vi đang dùng ánh mắt nửa là chạy nửa là không nhìn chằm chằm anh, trong mắt còn hơi loang loáng nước.

Không để Phó Vi kịp phản ứng, Kỳ Tự đã nghiêng người, chống hai tay giữ cô ở giữa cái giường và anh, dùng ánh mắt rất thú vị nhìn cô.

Phó Vi bỗng không kịp phản ứng, lập tức rời mắt, tiện thể cong đầu lên, tức giận mắng một tiếng: “Làm sao.”

“Đòi hỏi chút trấn an thôi.” giọng điệu anh đùa giỡn.

Phó Vi thẳng mình lên, muốn khỏi thế kiềm của anh, thuận tay đẩy vai anh một cái: “Đừng đùa… Còn vậy là em giận đấy.”

“Người nên giận không phải là anh hay sao?” người trước mặt không nhúc nhích, lông mày còn nhíu chặt.

“…” Phó Vi mím chặt môi, tư thế ngửa người đặt áp lực lên thắt lưng quá, cô chống không nổi quá lâu, lại lần nữa nằm lại. Lần này là cô đuối lý, Kỳ Tự ăn mềm không ăn cứng quen rồi, cô cũng chỉ đành chuyển đổi chiến lược, nhẹ nhàng đặt nụ hôn nhẹ lên gương mặt đang cúi xuống của anh, “Được rồi… em sai được chưa?”

Ôi, nói chuyện với anh thế này thật sự là không quen chút nào. Phó Vi thầm vò đầu bứt tai.

Vẻ mặt Kỳ Tự trông không thỏa mãn, thả một tay ra cho cô, xoay mình nằm nghiêng xuống, gối lên trên cánh tay cô, nhìn gương mặt và mái tóc rồi của cô gần trong gang tấc: “Chưa được.”

Đồ được voi đòi tiên! Phó Vi bỗng quay đầu bốn mắt nhìn nhau với anh, xấu hổ giận dữ bĩu môi: “Nghiện rồi à?” Bệnh ấu trĩ ỷ lại không có thuốc chữa ư?

Ai ngờ anh hoàn toàn không để ý tới sự châm chọc của cô, nắm chặt lấy cánh tay của cô, hết sức là nghiêm túc khẽ gật đầu, nói lại lần nữa: “Nghiện rồi.” Tóc bên thái dương cọ qua chỗ da thịt hở ra của cô, khiến cô hơi ngứa ngáy, hơi lạnh trên cánh tay anh theo sự ngứa ngáy đó cùng đi vào đáy lòng, như gợn sóng trên mặt hồ lặng.

Thoát khỏi sự giam cầm của anh, Phó Vi thoải mái mà rút tay về, tiếp tục lăn về hướng ngược lại, tiện tay cuốn chăn quanh mình, giống như là đang xây vỏ ốc sên, giằng co với anh.

Ánh mắt Kỳ Tự thay đổi, dễ dàng lôi cô lại, ôm chặt vào trong lòng mình, ngữ khí rõ ràng là bất mãn: “Em đối xử với người nghiện như vậy à?”

Phó Vi không còn đường chạy trốn, đảo khách thành chủ cô nhào nhào về phía trước, đặt môi lên môi anh, khẽ khàng dùng đầu lưỡi lướt trên đôi môi ấm của anh, rồi lập tức thoát ra, ngẩng đầu giảo hoạt cười với anh một tiếng, rồi lần nữa lại hôn.

Kỳ Tự đương nhiên không thể để cho cho toại nguyện, một lần nữa anh giành lại quyền làm chủ, còn đi vào sâu trong môi cô, đầu lưỡi cảm nhận được ấm áp giữa răng môi cô, dây dưa mãi khẽ mút đầu lưỡi cô. Phó Vi không thể tránh được, đành phải tranh thủ khẽ cắn cánh môi cô, mới toàn thân trở ra.

Cô chuyển mình, lần nữa để tay lên vai anh: “Không phải nói cần trấn an hay sao? Vậy thì anh ngoan ngoãn tiếp nhận đi.” Nụ cười của Phó Vi còn chưa hoàn toàn đi vào đáy mắt anh, gương mặt trắng nõn của cô đã lại quá gần, khiến anh chỉ có thể trông thấy con ngươi trong trẻo của cô, vẫn còn mơ hồ phản chiếu ánh mắt của anh.

Phó Vi hôn rất nhẹ, chậm rãi tiếp cận rồi mơn trớn, giống như là lửa nhỏ âm ỉ, xâm nhập mỗi một giác quan, lại không hiểu sao hết sức dễ chịu, đêm tĩnh mịch khiến sự dịu dàng như vậy càng rõ ràng, khiến cô kìm lòng không đặng mà nhắm hai mắt lại.

Kỳ Tự thản nhiên muốn dùng sự “Trấn an” chủ động của cô, hơi thở nóng bỏng từ hai phía trong buổi đêm tĩnh lặng càng dần rõ ràng, khiến anh có một thoáng mê loạn, nhất định phải dùng lý trí để đại não của mình dần dần tỉnh táo lại.

Nhưng khi anh hắn cố gắng tỉnh táo, lại cảm nhận được một đôi tay dao động trên lồng ng.ực của anh, chẳng qua là một tích tắc kinh ngạc, bàn tay ấm áp kia đã đặt trên cúc áo sơ mi anh, tay buông ra là đã cởi một nút.

Ánh mắt anh không nhìn thấy động tác của cô, chỉ có thể dùng xúc giác nơi ngực cảm nhận tay cô làm loạn, đôi mắt u ám.

Phó Vi dừng lại, ngẩng đầu, dùng ánh mắt nghi vấn nhìn anh.

Tay của cô bị anh kìm lại, vẫn áp sát trên lồng ng.ực anh, cơn lạnh nhẹ nhàng k.ích th.ích sự ngứa ngáy cùng hơi thở dần loạn đi đều đang khiêu chiến sự tự chủ của anh: “Đủ rồi.” Giọng anh u ám kì lạ.

Kỳ thật anh vẫn chưa muốn đến bước này. Nhất là ở lúc này, anh cũng không muốn khiến cô hiểu lầm, thế này là sự trấn an anh cưỡng bức mà ra.

Phó Vi bỗng nhiên bật cười một tiếng, tay vẫn bị anh giữ lấy, bàn tay từ tư thế nắm hờ biến thành năm ngón tay mở rộng, lòng bàn tay dán vào lòng bàn tay của anh rồi nắm lại, dịu dàng lại kiên định: “Không sao.”

Nếu như vậy có thể cho anh cảm giác an toàn, vậy thì không sao.

Kỳ Tự che mình lại, hai tay hai người vẫn nắm nhau, anh vùi trán lên vai cô, toan tránh ánh mắt của cô, nhưng trong tư thế thế này, lại càng nghe được hương thơm như có như không trên người cô.

Anh nhắm mắt lại, giọng trầm thấp đến đáng sợ: “Không phải giờ.”

Bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Phó Vi nằm xuống sau khi trải qua một trận “đấu mặt” lộn xộn bừa bộn, dần dần bình phục lại hơi thở chập trùng, thật lâu sau, mới thản nhiên nở nụ cười: “Em nghiêm túc.”

“Không phải tâm huyết dâng trào.” Cô cúi đầu xuống, nhẹ giọng, lại kiên định nói.