Trong đại điện, tất cả các nữ nhân sắc mặt đều trở nên khó coi.
Thật ra, nữ nhân trong điện đều muốn được bệ hạ sủng ái, mỗi người đều muốn nghĩ cách làm sao để có thể kéo bệ hạ đến cung của mình.
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
Nhưng mọi người đều là lén lút bí mật mà kéo, không ai dám trực tiếp kéo như vậy, như thế thì để mặt mũi của Hoàng Hậu vào đâu.
Chẳng những sắc mặt của nữ nhân ở đây khó coi, mà sắc mặt của Tiêu Lẫm cũng không đẹp, nữ nhân này, sao có thể không biết liêm sỉ như thế chứ.
Trước mặt mọi người mời hắn đến cung của nàng.
Mặt mũi của Tạ tướng thật sự đã bị nữ nhi này của hắn ném sạch sẽ rồi.
Tiêu Lẫm vội vàng rời đi, một bước không dừng, cũng không đáp lại lời của Tạ Đường.
Chờ đến khi Hoàng Đế đi rồi, tất cả nữ nhân ở đây đều nhìn Tạ Đường, Hoà Phi lại một lần nữa chọc tức Tạ Đường.
“Hahaa, có nữ nhân thật sự coi mình là ai chứ, đáng tiếc đã bị vả mặt ngay lập tức rồi, sau này vẫn nên nhận rõ địa vị của mình trong lòng bệ hạ trước đã, đừng tưởng bệ hạ sủng hạnh một lần thì là được bệ hạ sủng ái, bệ hạ đó là e ngại phụ thân của người nào đó mới đi thôi.”
Hoà Phi chọc tức Tạ Đường, mọi người đều mừng rỡ xem kịch vui, ai bảo Tạ Đường chọc nhiều người tức giận như thế.
Lần này, ngay cả Hoàng Hậu cũng không lên tiếng nói chuyện.
Lúc này, tâm trạng của Tạ Đường vẫn tốt, bởi vì tích phân lại tăng, còn tăng không ít, cho nên nàng không thèm để ý đến lời nói của Hoà Phi.
Chỉ là nàng không nói gì, lại khiến cho Hoà Phi hăng hái.
“Ha ha, bệ hạ là nhân trung long phượng hiếm thấy trong thiên hạ, sao có thể sẽ thích người không biết liêm sỉ, quyến rũ bệ hạ trước mặt mọi người như thế, thật là không biết xấu hổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tạ Đường lạnh mặt, nàng quay đầu nhìn Hoà Phi phía sau, gằn từng chữ một nói: “Ngươi đang nói ta ư?”
Hoà Phi đắc ý cười lạnh, ra vẻ chính là nói ngươi đó!
Tạ Đường cười chậm rãi, gằn từng chữ một nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn quyến rũ bệ hạ ư? Trong cung này có nữ nhân nào mà không muốn quyến rũ bệ hạ chứ, chẳng qua ta làm còn các ngươi không làm được mà thôi, thật là chó chê mèo lắm lông.”
Tạ Đường tạm dừng một chút, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhìn Hoà Phi lạnh giọng quát: “Bổn cung muốn hỏi Hoà Phi một chút, dĩ hạ phạm thượng phải bị tội gì?”
Nàng vốn dĩ chưa muốn giải quyết Hoà Phi nhanh như thế, ngược lại nàng ta lại cứ thích vội vàng xông lên.
Phải biết là Hoà Phi hại c.h.ế.t nguyên thân, nàng vẫn luôn muốn thay nguyên thân xử lý nàng ta.
Tạ Đường vừa dứt lời, trở tay tát Hoà Phi một cái.
Một tiếng bạt tay vang lên, trong điện im lặng, sau đó là phản ứng của Hoà Phi, đôi mắt đỏ, nghiến răng nghiến lợi mà thét chói tai: “Tạ Đường, ngươi dám đánh ta, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?”
Hoà Phi chạy tới định liều mạng với Tạ Đường, Lam Ngọc cùng với Tử Ngọc bên cạnh Tạ Đường vội vàng chạy lên che chở chủ nhân.
Hoàng Hậu thấy tình thế trở nên nghiêm trọng, vội vàng hét lên, ra lệnh người khác tiến lên giữ chặt Hoà Phi.
Chờ đến sau khi cung nữ chế trụ Hoà Phi, Hoàng Hậu nhìn chằm chằm nàng, lạnh lẽo quát: “Dừng tay, còn có quy củ gì không?”
Hoà Phi khóc, kêu to: “Hoàng Hậu Nương Nương, ngài phải làm chủ cho ta!”
Hoàng Hậu trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Tạ Đường, trầm giọng mở miệng: “Tạ Quý Phi, ngươi quá kiêu ngạo, cho dù Hoà Phi có sai thì cũng nên là bổn cung phạt, mà không phải ngươi tự mình tát tai Hoà Phi, nàng là phi tần nhị phẩm phi vị.”
Tạ Đường vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Hoàng Hậu nói: “Bổn cung vẫn là Quý Phi nhất phẩm đó, khi Hoà Phi dĩ hạ phạm thượng, sao Hoàng Hậu Nương Nương lại không đứng ra ngăn cản, hiện tại lại đứng ra nói bổn cung không nên tát Hoà Phi, nếu không, hay là mời bệ hạ tới chủ trì việc này đi?”
Hoàng Hậu rùng mình, ánh mắt trầm xuống, nếu là bệ hạ lại đây, chỉ sợ nàng không có gì tốt.