Tiêu Lẫm lại không thèm để ý tới nàng, quay đầu nhìn về phía Tạ Đường.
Tạ Đường biết hôm nay Hoàng Đế rất tức giận, có thể nhìn từ tích phân đang không ngừng quay cuồng tăng lên kia. Hơn nữa, hắn phạt cả biểu muội của mình.
Nhưng mà Tạ Đường cũng không nghĩ là mình sai.
Nàng thẳng lưng lên, trầm tĩnh bẩm: “Thưa Hoàng Thượng, hôm nay có Lục Lương viện đi tới Triều Dương Cung để bái kiến thần thiếp, vốn dĩ thần thiếp còn rất vui, kết quả sau khi Lục Lương viện tới được một lúc, thần thiếp đã phát hiện ra có điều không thích hợp.”
“Thần thiếp đau bụng khó nhịn, hơn nữa còn muốn đi ngoài, may là trên người thần thiếp có thuốc ngăn đi ngoài, nên uống ngay tại chỗ, nếu không thần thiếp đã xấu mặt.”
“Thần thiếp nghĩ, Lục Lương viện sao dám tính kế bổn cung, cho nên rõ ràng là nàng bị người khác ép buộc, kết quả là thiếp vừa mới đe doạ, đại cung nữ của Lục Lương viện thừa nhận là do Hoà Phi sai sử.”
“Cung nữ của Lục Lương viện vì chứng minh mình nói thật, trực tiếp đ.â.m đầu c.h.ế.t ở trước cửa Nhạc Âm Cung.”
Nói xong lời cuối cùng, Tạ Đường khóc lên, khóc vô cùng thương tâm.
“Bệ hạ, Hoà Phi thật là độc ác, đây là nàng muốn hoàn toàn cắt hết đường lui của thần thiếp, thần thiếp mới không nhịn được mà dẫn người tới mắng nàng hai câu.”
Tiêu Lẫm nghe xong việc này, chậm rãi quay đầu Lục Lương Viện cách đó không xa đang ghé bên người Triệu Tiểu Ngọc khóc lóc, không có chút thương hại nào.
Người đáng thương sẽ có chỗ đáng giận, không có bản lĩnh thì tham gia làm gì.
ÁNh mắt của Tiêu Lẫm cũng không dừng lại lâu trên người Lục Lương Viện, hắn chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Hoà Phi Liễu Ngọc San.
Liễu Ngọc San há mồm muốn giảo biện, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy giận dữ của Hoàng Đế, một câu cũng không dám nói.
Tiêu Lẫm dùng giọng nói lạnh lẽo gằn từng chữ một nói: “Hoà Phi, hàng làm tần, cấm túc ba tháng, mỗi ngày phạt chép 50 lần cung quy và cung huấn, nếu có một ngày không hoàn thành, đánh hai mươi trượng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Hoà Phi, không, Hoà Tần, mặt mất đi huyết sắc, phạt sao cung quy và cung huấn thì thôi đi, nhưng phi vị lại bị hàng thành tần vị, đây là hàng mấy cấp liền.
Hoà Tần không chịu nổi sự trừng phạt này, cả người lung lay sắp đổ.
Nàng ngước mắt muốn cầu xin Hoàng Đế, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Hoàng Đế, lại không dám nói một tiếng nào.
Nhưng mà, tuy nàng không dám nói gì với Hoàng Đế, lại lặng yên mà nghĩ trong lòng, sau chuyện này đi cầu xin ở chỗ cô mẫu Thái Hậu, xem cô mẫu có thể bảo Hoàng Đế đặc xá không trừng phạt nàng, đừng hàng vị phân của nàng.
Cùng lắm thì về sau nàng cách xa Tạ Quý Phi một chút.
Hoà Tần còn đang suy nghĩ, trên đỉnh đầu, Tiêu Lẫm lại lần nữa mở miệng, nói: “Nếu mà để trẫm biết ngươi sinh sự trong cung, vậy thì đi lãnh cung đi!”
Hoà Tần bị lời này doạ cho sợ xanh mắt, bùm bùm dập đầu.
Tiêu Lẫm phạt xong Hoà Tần, quay đầu lại, sắc mặt bất thiện nhìn Tạ Đường, nặng nề nói: “Thân là Quý Phi, bất kính với Hoàng Hậu, không hoà thuận với cung phi, trong mắt của ngươi có cung quy và cung huấn không?”
“Trở về mỗi ngày sao chép năm mươi lần cung quy và cung huấn, sai người đưa đến cung của Thái Hậu, để Thái Hậu kiểm tra, nếu có một ngày không hoàn thành, phạt hai mươi trượng, chép ba tháng mới thôi.”
Tiêu Lẫm nói xong, Tạ Đường vội vàng lãnh chỉ: “Vâng, thần thiếp tuân theo ý chỉ của bệ hạ.”
Hôm nay Hoàng Đế tức giận vô cùng, Tạ Đường cũng không dám gây chuyện quá mức, Hoà Phi còn bị trừng phạt như vậy, nếu nàng lại muốn tìm đường chết, kết cục sẽ không nhẹ.
Tiêu Lẫm thấy dáng vẻ Tạ Đường cụp mi rũ mắt, cuối cùng không nói thêm gì nữa, xoay người đi.
Chỉ là đi được hai bước thì dừng lại, nhìn Lục Lương viện ở bên cạnh, lạnh lùng mở miệng:
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
“Lục Lương viện không hợp phẩm hạnh, hàng làm Bảo Lâm, đóng cửa nghĩ lại, không có ý chỉ của trẫm không được ra cửa cung nửa bước.”