Tạ Đường hừ lạnh: “Ngươi chưa nói, nhưng mà ngươi cười, cười chính là có tội rồi.”
Tạ Đường vừa dứt lời, cũng không thèm để ý tới Thôi Oánh Oánh đang ấm ức, quay đầu nhìn về phía Tiêu Lẫm: “Bệ hạ, ngài thật sự không mang theo thần thiếp sao? Người không mang theo thần thiếp thì mang ai đi?”
Nàng vừa dứt lời đã ấm ức mà khóc ầm lên, vừa khóc còn vừa duỗi tay túm lấy tay áo của Tiêu Lẫm.
Không mang theo ta đi à, ghê tởm c.h.ế.t ngươi.
Chỉ tiếc, tay của nàng rơi vào khoảng không, Tiêu Lẫm vừa thấy tay của nàng vươn tới thì nâng tay áo tránh đi, Tạ Đường tóm phải không khí.
Tiếng nức nở của Tạ Đường nhỏ lại, chờ đến khi nàng ngừng khóc, nàng đỏ mắt nhìn Hoàng Đế: “Bệ hạ, thần thiếp yêu ngài như thế, thích ngài như thế, sao ngài có thể không mang theo thần thiếp đi chứ!”
Vẻ mặt của Tạ Đường nhìn Tiêu Lẫm như thể hắn là kẻ phụ lòng vậy.
Tiêu Lẫm thiếu chút nữa đã bị tức chết, ngón tay nắm thật chặt, dường như đang muốn vặn đầu Tạ Đường.
Hoàng Hậu ở bên cạnh đúng lúc mở miệng răn dạy Tạ Đường: “Tạ Quý Phi nói cẩn thận.”
Tạ Đường vội ngước mắt lên nhìn Hoàng Hậu ở bên cạnh, vẻ mặt khó hiểu nói: “Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp nói sai cái gì mà phải nói cẩn thận.”
Hoàng Hậu thiếu chút nữa ngất xỉu.
Lúc này ngươi còn không biết lời nào của ngươi là không thích hợp ư, thân là phi tần địa vị cao của hậu cung, đầy miệng đều là yêu đương, giống lời nói bình thường hay sao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Tạ Đường lười để ý đến Hoàng Hậu, lại quay đầu nhìn về phía Tiêu Lẫm, thật ra nàng thật sự rất muốn ra ngoài đi chơi, thứ nhất là để có cơ hội tích cóp tích phân, thứ hai là chơi một trận thoả thích.
“Bệ hạ, ngài thật sự không mang theo thần thiếp đi sao?”
Đôi mắt lại đỏ lên, rất có vẻ như nếu ngươi không mang theo ta đi, ta sẽ khóc ngay.
Tiêu Lẫm nheo nheo mắt, đừng nói nữa, hắn thật sự sợ nữ nhân này lại khóc.
Tiêu Lẫm càng nghĩ càng bực, ánh mắt lạnh lẽo không nói nên lời: “Ngươi nhìn bản thân mình xem dạo này ngươi đã gây bao nhiêu chuyện rồi, cứ như thế còn muốn đi tới trường săn thú hoàng gia à, đây là muốn gây tai hoạ từ trong cung ra đến ngoài cung sao?”
Tiêu Lẫm nói xong, Tạ Đường lập tức nhấc tay lên đảm bảo: “Bệ hạ, thần thiếp đảm bảo sẽ không gây chuyện.”
Tiêu Lẫm mặt mày lạnh lẽo âm u nhìn nàng, hơn nửa ngày sau mới mở miệng: “Tốt nhất là nhớ kỹ lời ngươi nói.”
Thật ra, hắn chỉ là doạ Tạ Đường một chút, với thân phận của Tạ Đường, hắn không thể không mang theo nàng đi tới trường săn thú Hoàng gia.
Nhưng mà nghĩ đến việc Tạ Đường gây hoạ nhiều lần như thế, ánh mắt hắn nặng nề nhìn Tạ Đường cảnh cáo.
“Nếu để trẫm biết ngươi gây chuyện sinh sự, chắc chắn sẽ phạt nặng.”
Tạ Đường cười tủm tỉm đồng ý nói: “Vâng, bệ hạ!”
Nàng dứt lời, mặt mày lại vui vẻ mà quay đầu nhìn về phía các nữ nhân đang chua xót: “Bệ hạ rốt cuộc vẫn là yêu thương ta.”
Vẻ mặt đắc ý kia nháy mắt đã kích thích đám nữ nhân trong điện, khiến mỗi người đều bực mình.
Tạ Đường vốn đang muốn cố gắng kích thích đám nữ nhân này một chút, nhưng vừa nghe thấy tiếng nghiến răng của Hoàng Đế, nàng biết là là hôm nay không được rồi.
Trong lòng nàng tiếc nuối, vẻ mặt không hiểu gì mà nhìn Tiêu Lẫm: “Bệ hạ, sao thế?”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
_______
Sorry mọi người mấy ngày vừa rồi không update. Vì bận quá, lại dịch một truyện mới hơi dài, nên không đủ thời gian. Mấy hôm tới sẽ bù lại nhen! Nhưng mà không thấy mọi người ủng hộ mấy nên cũng hơi buồn, hiu hiu. Mà buồn thì tiến độ sẽ chậm :))