Tạ Đường liếc nhìn Hồng Ngọc cùng Lam Ngọc một cái, nàng cũng không cảm thấy tốt, được không?
Nhưng mà để phòng ngừa lộ ra sơ hở, vẻ mặt nàng vui vẻ nói: “Mau mời mẫu thân vào đi.”
Hữu tướng phu nhân vừa tiến lên thỉnh an Tạ Đường.
“Thần phụ thỉnh an Quý Phi Nương Nương.”
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương "I will tell you lovely stories"
Tạ Đường vội vàng đứng dậy đi xuống đỡ nàng lên: “Mẫu thân, người đừng khách sáo.”
Tạ phu nhân đánh giá nữ nhi của mình, phát hiện thấy tinh thần của nữ nhi không tệ, người cũng không gầy đi.
Chỉ là nghĩ đến những tin tức liên tiếp truyền ra từ trong cung, mấy ngày hôm nay Tạ phu nhân vô cùng khó chịu.
“Nương nương ở trong cung tất cả đều tốt chứ?”
Tạ Đường gật đầu: “Khá tốt, mẫu thân đừng lo lắng.”
Trong lều trại, Hồng Ngọc cùng Lam Ngọc đưa cung nữ lui ra ngoài, Tạ phu nhân thấy người đã đi rồi, túm lấy tay của Tạ Đường, hốc mắt đỏ lên nói: “Con bé c.h.ế.t tiệt này, ở trong cung làm ầm ĩ cái gì thế, con nói với mẹ, hiện tại đã hối hận vì đã vào cung chưa?”
Nếu là con gái hối hận vì đã vào cung, bọn họ có thể nghĩ cách đưa nàng xuất cung.
Tạ Đường liếc mắt nhìn Tạ phu nhân sự yêu thương đối với nữ nhi, trong lòng ê ẩm, kiếp trước, cha mẹ nàng sớm rủi ro qua đời, nàng chỉ có một em trai, không ngờ đến một ngày vẫn có thể hưởng thụ được sự yêu thương của mẹ.
“Mẹ, con không xuất cung đâu!”
Vẻ mặt của Tạ Đường rất u mê, Tạ phu nhân nhìn mà đau đầu.
Lúc trước, nhà bọn họ không đồng ý để nữ nhi vào cung làm phi, nữ nhi nhà mình có tính tình như thế nào chẳng lẽ nàng không biết hay sao? Căn bản không đấu lại đám nữ nhân trong cung, hơn nữa, Hoàng Đế hận lão gia nhà mình, sao có thể đối xử tử tế với con gái mình chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nghĩ đến điều này, Tạ phu nhân hận lão Thái Hậu âm hiểm kia muốn chết, nếu không phải do bà ta tính kế Đường nhi, sao Đường nhi có thể muốn vào cung được.
Tạ phu nhân càng nghĩ càng chua xót, nắm c.h.ặ.t t.a.y của Tạ Đường nói.
“Nếu con hối hận thì phái người xuất cung nói với mẫu thân, con nữa, ở trong cung có yêu cầu gì cũng để người ta nói với mẫu thân, nếu tiền không đủ dùng thì sai người ra ngoài lấy.”
Tạ phu nhân càng nói, Tạ Đường càng không dễ chịu, bởi vì con gái thật sự của bà ấy đã chết, nếu để bà biết không biết sẽ khó chịu đến mức nào.
Tạ Đường đỏ hốc mắt, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con có tiền, mẹ đừng lo lắng.”
Dứt lời, nàng nói sang chuyện khác: “Mẹ, con nhớ rõ là trước khi vào cung, mẹ đã bắt đầu chọn chị dâu cho ca ca rồi, đã chọn được chưa?”
Tạ phu nhân lắc đầu: “Còn chưa chọn được đâu, anh con nhất định phải cưới người xinh đẹp, dịu dàng, hiền lành, nhưng người ta có điều kiện tốt như vậy sao có thể nhìn chúng nó được!”
Tuy Tạ Minh Trạch là con trai cả của hữu tướng, nhưng Tạ gia công tử này, từ nhỏ không học vấn không nghề nghiệp lại ăn chơi trác táng, trêu chó trêu mèo, đi dạo thanh lâu, cá cược, không có việc gì thì đánh nhau với người khác.
Một người như thế, nữ quyến nhà ai có thể cho vào mắt được.
Hơn nữa, hắn còn có một mẫu thân đanh đá, một muội muội kiêu ngạo bướng bỉnh.
Huống chi, không ít người đều ngầm nói Tạ hữu tướng là gian tướng.
Có thể hiểu được, một người như thế chọn vợ khó đến mức nào.
Tạ Đường nghe Tạ phu nhân nói, khuyên giải an ủi: “Mẹ, mẹ cũng đừng có gấp, ca ca luôn có duyên phận của huynh ấy, nhất định sẽ có nhân duyên tốt với ai đó, mẹ không cần phải cưỡng chế ép buộc ca ca cưới vợ làm gì, dù sao cũng nên để huynh ấy chọn người mình thích.”
Trong mắt người ngoài, Tạ Minh Trạch là một người ăn chơi trác táng, thật ra trong mắt người thân, hắn vẫn là một người rất tốt, hiếu thuận với cha mẹ, yêu thương em trai em gái.
Tạ phu nhân thở dài nói: “Mẹ không lo cho nó, cho dù thế nào thì hắn cũng là nam nhân, cho dù tuổi lớn một chút cũng không sao, sớm muộn gì cũng lấy được vợ, nhưng mẹ chỉ lo lắng cho con thôi.”