Dù không còn ai sống ở đây nhưng đồ đạc bên trong vẫn được bảo quản rất tốt, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như trước khi nàng đi.
Cảm giác nàng vẫn ở đây, như thể nàng chưa từng rời đi.
Bất giác nàng bước tới hậu viện.
Vốn nàng nghĩ sẽ thấy một khoảng sân trống trải.
Nào ngờ nàng thấy rất nhiều cây ăn quả, nhiều nhất là cây lựu, còn có cây hồng và cây cam.
Số cây ăn quả này hẳn là được mang đến đây cấy trồng, được chăm sóc rất tốt, phát triển xanh tươi.
Nhìn sự sinh trưởng này chắc chắn sẽ có rất nhiều trái khi đến mùa.
“Đây là quà sinh nhật nàng định tặng ta sao?”
Tiêu Hề Hề nhìn sang, thấy Lạc Thanh Hàn cầm hộp gấm đi tới.
Khi nàng thấy hộp gấm, ánh mắt ngập ngừng, gật đầu “Ừm, chính là nó.”
Lạc Thanh Hàn đứng trước mặt nàng, nhét hộp gấm vào tay nàng.
Tiêu Hề Hề khó hiểu “Quà này tặng người, người trả lại ta làm gì?”
Lạc Thanh Hàn “Đưa cho nàng trước, nàng lại tặng cho ta.”
Dấu hỏi bật ra khỏi đầu Tiêu Hề Hề “Có gì khác nhau?”
Lạc Thanh Hàn “Ý nghĩa khác nhau.”
Tiêu Hề Hề cảm thấy mạch não của Hoàng đế rất khác người thường.
Nhưng ai bảo nàng thích hắn chứ?
Dù khác với người thường thì cũng là đáng yêu khác với người thường!
Lạc Thanh Hàn thúc giục “Mau đưa quà cho ta.”
Tiêu Hề Hề nhớ đến thứ trong hộp gấm, bất giác thấy xấu hổ.
“Thứ này là ta tự làm, tay nghề của ta không bằng người, người đừng chê.”
Lạc Thanh Hàn sao có thể chê được?
Hắn đã chờ món quà này hơn một năm, còn tưởng cả đời này hắn sẽ không bao giờ chờ được.
Hiện giờ bỗng dưng mất rồi tìm lại được, hắn vui mừng còn không kịp, sao có thể chê chứ?!
Hắn cầm hộp gấm, cẩn thận mở nó ra.
Bên trong là một đồng điếu được chạm khắc từ bạch ngọc.
Lạc Thanh Hàn từng nhìn thấy rất nhiều đồng điếu, nhưng không có đồng điếu nào đáng yêu như thế này.
Tròn trịa, mũm mĩm, hệt như nữ nhân ngây ngô đáng yêu trước mặt, khiến người khác yêu thích.
Lạc Thanh Hàn nhìn món quà sinh nhật muộn trong tay, nhẹ giọng nói.
“Nàng còn nhớ điều ước sinh nhật ta ước trong trời tuyết hai năm trước không?”
Tiêu Hề Hề đương nhiên nhớ.
Năm đó, bọn họ đến quận Trần Lưu xây lăng mộ cho Thẩm chiêu nghi, bị người khác truy sát, đúng lúc có một trận tuyết rơi dày đặc, nàng hát một bài chúc mừng sinh nhật cho Lạc Thanh Hàn trong tuyết, bảo hắn ước một điều.
Nàng nói “Lúc đó ta hỏi người ước gì, nhưng người không chịu nói.”
Lạc Thanh Hàn “Bây giờ có thể nói rồi, lúc đó ta ước, ngày tháng sau này nàng có thể ở bên ta.”
Tiêu Hề Hề ngẩn người.
Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng xoa xoa đồng điếu trong tay, tiếp tục lẩm bẩm.
“Sinh nhật năm ngoái, nàng không ở cạnh ta, lúc đó ta ước, ngày tháng sau này ta có thể ở bên nàng.”