Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 104: Làng Công Dương (16)



Giờ đã qua nửa đêm.
Tiếng nước nhỏ càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ như đang vang bên tai Tô Thanh Ngư.
Cô nhắm mắt, cố xua tiếng nước quỷ dị thấm vào đầu óc.
Có thứ gì đó chạm vào bát, đáy bát cọ vào đầu giường phát ra tiếng động khẽ.
Rồi trên mặt truyền tới cô cảm giác ẩm ướt.
Là nước nhưng lại không giống nước nhỏ trực tiếp lên mặt.
Như tóc ướt… lướt qua má.
Điều thứ tám quy tắc 【Làng Công Dương】:
【Nước là thứ thiêng liêng và tinh khiết. Nếu bạn chọn ở gần cổng làng, hãy ưu tiên nhà có giếng nước. Ban đêm đặt nước ở đầu giường. Nếu cảm thấy nước nhỏ giọt lên mặt, đừng hoảng sợ. Rời khỏi căn phòng.】
Bốn chữ cuối bị ô nhiễm, bỏ qua.
Giờ chỉ cần giữ bình tĩnh là được.
Tô Thanh Ngư cuộn trong chăn, bọc mình kín mít.
Tự mang theo chăn, bảo đảm an toàn, ít nhất trong lớp chăn sẽ không đột nhiên xuất hiện thứ bẩn thỉu.
Đột nhiên một luồng khí lạnh luồn qua khe chăn.
Cả người Tô Thanh Ngư cứng đờ, cô cảm nhận một bàn tay lạnh buốt lặng lẽ chui vào chăn, chạm vào lòng bàn tay cô đang nắm chặt.
Từng ngón tay cô bị bẻ ra.
Tim Tô Thanh Ngư lập tức đập nhanh, hoá ra thứ đó có thể tiếp xúc trực tiếp với cô!
Cô cố đè nén nỗi sợ trong lòng, không dám động đậy.
Tuân thủ quy tắc, không được hoảng.
Bàn tay đó khẽ vẽ một chữ “giếng” trong lòng bàn tay cô, hơi lạnh xâm lấn khiến cô run rẩy.
Giếng? Giếng nước?
Thứ đó đang ra hiệu cô đến giếng xem.
Dù bị chạm trực tiếp, Tô Thanh Ngư vẫn cố gắng giữ được bình tĩnh, nhắm chặt mắt, không lộ chút hoảng loạn.
Sau khi bàn tay đó vẽ xong ký hiệu quỷ dị, từ từ rời khỏi lòng bàn tay cô, hơi lạnh theo đó dần tan.
Rạng sáng, thời khắc tối tăm nhất đã qua, mặt trời chưa mọc hẳn, chỉ có ánh sáng yếu ớt, bầu trời vẫn xanh thẫm nặng nề.


Tô Thanh Ngư ngồi dậy, cô thấy nước trong bát đầu giường đã cạn khô.
Vô Tâm không ngủ.
Cả đêm anh nằm trên giường đất, hai tay đan trên bụng, mắt mở trừng nhìn trần nhà, cứ thế qua một đêm.
“Đêm qua anh thấy thứ đến không?”
Ánh sáng mờ từ cửa sổ lọt vào, Tô Thanh Ngư ngồi bên giường, chậm rãi chải mái tóc dài mượt như lụa.
“Trời tối quá, không thấy rõ.”
Đêm qua thứ đó hoàn toàn không đến gần Vô Tâm, nước trong bát đầu giường anh không vơi.
Mở cửa, Tô Thanh Ngư nghe thấy tiếng chó đen rên rỉ.
Người phụ nữ trẻ cho họ tá túc tóc tai rối bù, chân trần đứng trong sân.
Khuôn mặt cô ta méo mó, mắt lóe ánh điên cuồng, một tay túm chặt lông chó đen già, tay kia vung gậy điên cuồng đập xuống con chó đáng thương.
Mỗi cú đánh khiến chó đen già run rẩy dữ dội.
Lông nó đầy vết máu, da rách thịt bươm, hơi thở thoi thóp.
Điều thứ mười quy tắc 【Làng Công Dương】:
【Chó là bạn tốt nhất của con người, dân làng nuôi chó không phải người xấu, bạn có thể xin họ giúp đỡ. Nếu thấy dân làng đánh chó, hãy lập tức đuổi ××.】
Quy tắc này nói dân làng nuôi chó không phải người xấu.
Nhưng sao người phụ nữ này phải tàn nhẫn đánh chó như vậy?
Ngược đãi động vật là hành vi xấu xa.
Trừ khi đánh chó là để cứu nó.
Tô Thanh Ngư lấy điện thoại, chụp ảnh chó đen và người phụ nữ.
Nhìn thấy bức ảnh, trong lòng cô hiểu ra.
Hoá ra trên người chó đen bị tám con rắn đen quấn chặt.
Thân rắn xoắn như dây leo siết chặt con chó đen, nanh chúng cắm mạnh vào cổ chó, con chó rên đau đớn.
Mỗi gậy của người phụ nữ trẻ đều nhằm vào con rắn đen.
Quy tắc yêu cầu đuổi ngay lập tức, không phải đuổi chó cũng không phải đuổi dân làng mà là đuổi con rắn đen!


Về cách đuổi rắn đen, phương pháp đã được ghi trong quy tắc.
【Nước là thứ thiêng liêng và tinh khiết.】
Những con chó khác trong làng không bị rắn đen quấn, chỉ con chó Tô Thanh Ngư ôm về gặp chuyện.
Điểm khác biệt duy nhất là những con chó khác thả ngoài sân, đêm qua mưa bão chúng đều bị ướt mưa.
Còn Tô Thanh Ngư thương con chó đen già, sợ nó ướt bị bệnh, đặt nó ở nơi có thể che mưa gió.
Hành động này lại để “nó” lợi dụng sơ hở.
【Nhớ giữ im lặng, động vật trong rừng rất nhạy với âm thanh.】
Trước tiên Tô Thanh Ngư lấy bát rỗng múc nước, tạt lên người con chó đen.
Những con rắn đen quằn quại nhưng không buông.
Tô Thanh Ngư tắt chế độ im lặng trên điện thoại.
Cô chụp ảnh con chó “tách tách”.
Rừng gần nhà rung chuyển, lá cây bắt đầu rung chuyển điên cuồng, bên trong xao động.
Những con rắn quấn trên con chó nghe tiếng chụp ảnh lập tức rời khỏi chó đen, chui sâu vào rừng.
Con chó đen thở hổn hển.
Người phụ nữ trẻ cũng buông cây gậy trong tay, cô ta quỳ xuống dịu dàng vuốt đầu con chó, lẩm bẩm: “Mày chịu khổ rồi.”
“Cô cho tôi mượn con chó này được không? Chó của cô là đực, chó nhà tôi là cái. Nếu chó cái mang thai, trong làng sẽ có hy vọng tiếp nối. Đổi lại, cô có thể ở miễn phí nhà tôi ba ngày.”
Người phụ nữ trẻ đứng dậy, da cô ta tái nhợt, quầng mắt đen, ấn đường tối, cả người đầy tử khí.
Tô Thanh Ngư khẽ cau mày: “Con chó này đã rất già.”
“Làng này cần chó.”
Người phụ nữ hoảng hốt, cô ta siết chặt nắm tay: “Nếu không có chó, nhà sẽ không an toàn.”
“Để tôi suy nghĩ trước đã.”
Tô Thanh Ngư biết chó có thể xua đuổi quỷ dị, nhưng đêm qua khi thứ đó viết lên lòng bàn tay cô, con chó không sủa.
Rốt cuộc là vì sao chứ?
Trong lòng Tô Thanh Ngư tạm thời chưa có đáp án.
“Tôi chỉ cho cô một ngày. Làng này không có chó thì không xong.”
Nói xong, người phụ nữ trẻ trở vào nhà mình.
Nhìn bóng lưng cô ta rời đi, Tô Thanh Ngư trầm ngâm.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ một lát, sau đó ước lượng thời gian, quay đầu nói với Vô Tâm: “Chúng ta ra sân sau xem thử.”
Sân sau, hàng rào đổ nát treo đầy dây leo khô héo và lá úa.
Chính giữa là một giếng nước cổ, thành giếng đã bị thời gian ăn mòn, phủ đầy vết nứt loang lổ.
Hơi lạnh bốc lên từ miệng giếng.
Tô Thanh Ngư bật chế độ im lặng trên điện thoại, chụp ảnh giếng.
Trong ảnh, cô dâu bên giếng mặc đồ cưới đỏ rực, trâm ngọc trên đầu lộn xộn, tóc đen xõa vai che nửa khuôn mặt, ngón tay trắng bệch khẽ vuốt thành giếng.
Vô Tâm nói: “Cô ta muốn nói, dùng chức năng quay video.”
Tô Thanh Ngư mở máy quay.
Cô dâu cứng nhắc xoay cổ, từ từ lộ mặt, chính là Lý Na Na!
Lý Na Na lộ vẻ đau đớn, hốc mắt trống rỗng chảy hai dòng nước mắt máu đỏ đặc.
“Chị họ, cứu em…”
Sau đó, giọng cô ta hóa thành tiếng thét chói tai, từng tiếng cao vút.
Cứu em! Cứu em! Cứu em! Cứu em!!!