Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 110: Làng Công Dương (22)



"Trên sân khấu đã không còn người".
Tô Thanh Ngư buông mái tóc đen dài ngang eo, cô quay đầu cười nói: "Anh có thể thử đứng lên xem liệu khán giả phía sau có ý kiến gì không?"
Thẩm Tư Niên ngồi yên trên ghế, giọng trầm hỏi: "Sao cô không đứng lên?"
"Ngồi dưới đất lâu quá, chân tê rồi. Thư giãn trước đã."
Váy đen của Tô Thanh Ngư xòe nhẹ như đóa hoa đang nở.
Cô thử cử động ngón chân, cảm giác tê buốt lan lên.
Tô Thanh Ngư xoa bóp bắp chân tê cứng, vẻ mặt phiền não.
Nhìn thái độ của Thẩm Tư Niên, rõ ràng đang chờ cô đứng dậy trước.
Tô Thanh Ngư cố ý hỏi: "Bạn gái anh đâu?"
Ánh mắt Thẩm Tư Niên chớp liên hồi, anh ta nhân cơ hội trút giận: "Tây Đồng không thích nghe hát, đi dạo chỗ khác trong làng rồi. Cô ấy dặn tôi ngồi yên đợi cô ấy quay lại. Nên giờ tôi không đi đâu cả."
Chân Tô Thanh Ngư hồi phục nhanh chóng. Cô vịn lưng ghế phía trước từ từ đứng dậy.
Vô Tâm đỡ lấy cánh tay cô: "Cẩn thận."
"Con quỷ dị kia diễn còn giống người thật đấy."
Hệ thống độc thoại trong đầu Thẩm Tư Niên: "Chơi với lửa dễ tự thiêu thân. Quỷ dị và con người dù có khế ước ràng buộc tạm thời cùng phe nhưng bản chất của quỷ dị đã quyết định lập trường đối địch với loài người. Ở cạnh quỷ dị lâu ngày, rất dễ chết bởi chính kẻ mình tin tưởng nhất."
Thẩm Tư Niên thầm hỏi: "Ký khế ước rồi, lẽ nào chúng không trung thành vĩnh viễn?"
"Quỷ dị cấp cao có tư duy độc lập. Trung thành không đồng nghĩa với tâm phục khẩu phục như con sói hoang nhặt về, dù nuôi từ nhỏ vẫn có thể cắn chủ nhân."
Bản năng nằm sâu trong xương tủy.
Bản tính hoang dã của sói là bẩm sinh.
Quỷ dị cũng tương tự.
Tô Thanh Ngư đứng dậy rời đi.
Thẩm Tư Niên thấy không có gì bất thường cũng đứng lên.
Hoàng Tiên Nhi cầm một con chuột trong tay, đang nhét vào miệng.
Khi Tô Thanh Ngư nhìn thấy, nửa cái đuôi chuột xám vẫn thò ra ngoài miệng gã.
“Tạm thời đừng vội đi, chị Mộc Cẩn đang đợi cô ở hậu trường, hãy đi theo tôi, tôi dẫn đường cho cô.”
Hoàng Tiên Nhi cười tươi bước tới, miệng gã ta cong lên nhưng mắt tròn xoe.
Dù Hoàng Tiên Nhi phủ lớp phấn thơm nồng trên người, nhưng Tô Thanh Ngư vẫn ngửi thấy mùi hôi khó che giấu.
Hậu trường gánh hát bừa bộn, không khí nồng nặc mùi hoa hòe ngọt. Cảnh trí và đạo cụ cũ kỹ nhét trong hòm gỗ nửa mở, bàn sơn loang lổ bày bừa mỹ phẩm.
Có lồng chim.
Trong lồng không có chim.
Ánh sáng xung quanh mờ tối.
Tô Thanh Ngư quan sát hậu trường, phát hiện một chuyện rất quỷ dị.
Hoá ra nơi này không có gương.
Làm đào kép, cần trang điểm ở hậu trường, mặc trang phục, lên sân khấu.
Sao lại không có gương chứ?
Một bóng người mảnh mai quay lưng lại Tô Thanh Ngư, ngồi một mình trước cửa sổ.
Tóc dài như thác, người phụ nữ cầm lược gỗ, chậm rãi chải.
Bông hoa đỏ cài bên thái dương, cánh hoa tươi như máu.
“Chị Thanh Ngư, lâu rồi không gặp.”
Thanh y đó quay đầu, trên mặt chỉ gỡ nửa lớp trang điểm.
Nửa mặt diễm lệ, nửa mặt tái nhợt.
Tô Thanh Ngư lục lọi ký ức tìm người phụ nữ này.
Giọng thanh y đầy oán than: “Lẽ nào chị quên tôi rồi sao?”
Điều thứ mười hai quy tắc【Làng Công Dương】.
【Đừng tin người phụ nữ đội hoa đỏ, cho chim cô ta nuôi ăn chồn vàng, như vậy cô ta sẽ mất cánh.】
Nửa sau câu này tạm thời chưa rõ tác dụng.
Nhưng nửa đầu nói rất rõ.
Người phụ nữ đội hoa đỏ không đáng tin.
Thấy Tô Thanh Ngư im lặng, thanh y tự nói: “Tôi là Mộc Cẩn, Hoa Mộc Cẩn. Hồi nhỏ, chị, tôi và Na Na hay chơi cùng nhau. Lúc đó, chị và Na Na chê chữ thứ ba trong tên tôi khó đọc, cứ gọi tôi là Hoa Mộc Lan. Lúc đó tôi cũng luôn nói tôi muốn thành nữ tướng quân, cưỡi ngựa lớn đi xem thế giới bên ngoài.”
Ký ức về phần này được kích hoạt.
Tô Thanh Ngư nhớ lại ấn tượng khi chơi đùa với Lý Na Na, đằng sau luôn có một bóng dáng nhỏ bé.
Bóng dáng ấy trùng khớp với người phụ nữ trước mặt.
“Tôi nhớ ra rồi.”
Dù nhớ ra người này nhưng Tô Thanh Ngư không nhớ những chuyện từng trải qua.
Phó bản cố ý làm mờ ký ức này sao?
Nghe Tô Thanh Ngư nói vậy, Hoa Mộc Cẩn rất vui.
Cô ta bước tới nắm tay Tô Thanh Ngư, lòng bàn tay lạnh buốt không giống người sống.
“Hôm qua Na Na cưới, tôi không kịp về, thật đáng tiếc.”
Hoa Mộc Cẩn sờ bông hoa đỏ bên thái dương: “Tôi còn chuẩn bị quà cho cô ấy nữa, hoa dâm bụt nở rồi, rất hợp làm quà cưới. Tiếc thật, không thấy được dáng vẻ cô ấy mặc mũ phượng khăn quàng ngồi kiệu hoa.”
Hoa đỏ tượng trưng cho tái sinh và phước lành.
Khi tặng quà, để tránh vi phạm quy tắc, Tô Thanh Ngư chọn ngay thỏi vàng.
Lúc đó cô nghĩ: sai gì thì sai, tặng tiền không bao giờ sai.
“Hôm qua đám cưới không thành, Na Na mất tích rồi.”
Hoa Mộc Cẩn kinh ngạc che miệng: “Sao lại thế? Sao Na Na mất tích được? Chẳng lẽ… chẳng lẽ là người đàn ông đó…”
Biểu cảm kinh ngạc xuất hiện trên gương mặt trang điểm nửa vời của cô ta chẳng có chút chân thành.
Tô Thanh Ngư gặng hỏi: “Người đàn ông nào?”
Biểu cảm trên mặt Hoa Mộc Cẩn biến mất ngay: “Vừa nãy tôi không nói gì cả.”
Cô ta nhìn Vô Tâm sau lưng Tô Thanh Ngư, hỏi: “Đây là bạn trai chị à?”
Tô Thanh Ngư gật đầu: “Ừ.”
Trên mặt Hoa Mộc Cẩn lại nở nụ cười hạnh phúc, cô ta ôm mặt cười nói: “Hồi nhỏ chúng ta chơi cùng nhau, ngoắc tay hứa sau này sẽ cưới theo thứ tự từ lớn đến nhỏ. Chúng ta còn nhặt được váy đỏ trên núi, mặc vào giả làm cô dâu. Thật nhớ những ngày thơ ấu đẹp đẽ!”
Một con người bình thường không thể thay đổi cảm xúc nhanh như vậy.
Chỉ có quỷ dị mới diễn xuất để hoàn thành sứ mệnh theo yêu cầu của phó bản.
Nửa đầu điều thứ mười lăm quy tắc【Làng Công Dương】.
【Chỉ cô dâu mới được mặc đồ cưới đỏ, hãy giữ lời hứa thời thơ ấu, bạn phải là người đầu tiên.】
Lý Na Na gọi Tô Thanh Ngư là chị họ.
Hoa Mộc Cẩn vừa gọi cô là chị Thanh Ngư.
Nói như vậy, Tô Thanh Ngư là người lớn tuổi nhất trong ba người.
Nếu “người đầu tiên” trong quy tắc ám chỉ người cưới trước thì trong quy tắc thông quan nói: tìm toàn bộ cô dâu mất tích và hoàn thành đám cưới, có nghĩa là Tô Thanh Ngư phải thực hiện lời hứa thời thơ ấu mới tìm được Lý Na Na hoàn chỉnh để cô ấy hoàn thành đám cưới?
Ký ức thời thơ ấu rất mơ hồ.
Chỉ có những mảnh vỡ rời rạc.
Hoa Mộc Cẩn lục trong tủ, lấy ra một chai nước màu xanh đưa tới trước mặt Tô Thanh Ngư.
“Chị Thanh Ngư, không nhớ ra sao? Uống chút nước này thư giãn thì chị sẽ từ từ nhớ lại.”