Cách đây không lâu, khi Thẩm Tư Niên xuống núi đến gánh hát, mượn danh Tô Thanh Ngư để trò chuyện với Hoa Mộc Cẩn.
Anh ta kể với Hoa Mộc Cẩn rằng mình và Tô Thanh Ngư quen nhau ở nước ngoài, hai người yêu nhau sâu đậm, đồng hành nhiều năm.
Giữa chừng vì chút hiểu lầm, họ đành chia tay.
Anh ta luôn muốn cứu vãn tình cảm này nhưng trong thời gian anh ta vắng mặt, Vô Tâm ở bên Tô Thanh Ngư, chăm sóc cô chu đáo khiến cô thay lòng.
Dựng hình tượng si tình, câu chuyện sáo rỗng và ủy mị nhưng Hoa Mộc Cẩn lại thích kiểu này.
Hoa Mộc Cẩn lập tức nép vào lòng anh ta, nói rằng mình trồng cả cánh đồng hoa dâm bụt, những bông hoa có thể giúp anh ta lấy lại tình yêu.
Anh ta mạo hiểm bị ô nhiễm đi hái hoa dâm bụt.
Trong nhà kính, hoa nở rực rỡ, đỏ, tím, trắng, vàng, hồng chen chúc khoe sắc. Thậm chí một bông hoa có nhiều màu cánh tụ lại thành chùm như sản phẩm thí nghiệm quá đà.
Kỳ lạ là những bông hoa này không có lá xanh.
Hương hoa dâm bụt sẽ gây ô nhiễm cho con người.
Thẩm Tư Niên dùng điểm từ hệ thống để đổi “đồ uống đỏ” chống ô nhiễm.
Anh ta chọn những bông dâm bụt đỏ thuần không lẫn màu, làm thành bó hoa.
Qua trò chuyện với Hoa Mộc Cẩn, anh ta còn biết một bí mật: Tô Thanh Ngư, Lý Na Na và Hoa Mộc Cẩn từng là bạn thân thời thơ ấu.
Họ tạo một khu vườn bí mật, mỗi người chôn thứ quý giá nhất thời thơ ấu ở đó, hẹn mười năm sau đào lên.
Hạn mười năm đã qua từ lâu.
Ba người mỗi người một nơi, không ai giữ lời hứa năm xưa.
Hoa Mộc Cẩn nói với Thẩm Tư Niên, nếu anh ta mang đồ trong khu vườn bí mật đến cho cô ta, cô ta sẽ đưa anh ta rời làng Công Dương.
Hơn nữa Thẩm Tư Niên còn biết cách tìm khu vườn bí mật từ Hoa Mộc Cẩn.
Trong lòng Tô Thanh Ngư nhớ lại quy tắc.
Điều thứ mười ba quy tắc【Làng Công Dương】.
【Tìm được chìa khóa vàng, chìa khóa vàng có thể mở khu vườn bí mật. Bản đồ kho báu đang mục nát, tìm được bản đồ kho báu sẽ tìm được cô dâu, phải nhanh, phải nhanh!】
Quy tắc này nhấn mạnh phải nhanh.
Nếu Thẩm Tư Niên thực sự biết vị trí khu vườn bí mật, vậy có anh ta dẫn đường đúng là tiết kiệm được nhiều thời gian.
Nhưng Tô Thanh Ngư có cách hiểu khác về lời thúc giục của quy tắc này.
Đó chính là: Cô không chỉ phải nhanh chóng tìm khu vườn bí mật trước khi bản đồ kho báu mục nát mà còn phải tìm bản đồ trước Thẩm Tư Niên.
Thông tin của Thẩm Tư Niên rất có thể đến từ Hoa Mộc Cẩn.
Bó hoa dâm bụt đỏ anh ta cầm chính là bằng chứng.
Mà lập trường của Hoa Mộc Cẩn khác với Lý Na Na.
Trong phó bản, hai người tồn tại thế đối kháng.
“Tôi đã có đủ thành ý. Từ chối tôi vậy tức là cô muốn trở mặt.”
Giọng Thẩm Tư Niên trầm thấp, vừa đe dọa vừa mập mờ: “Cô nên nghĩ kỹ. Dù sao con gái cần được che chở. Tôi không muốn nhắm vào con gái, nhất là cô gái thông minh như cô.”
Tô Thanh Ngư ra vẻ khó xử nói: “Tất nhiên chúng ta có thể ra kia nói chuyện riêng nhưng tôi bị dị ứng phấn hoa nặng, ngửi nhiều sẽ nổi mụn khắp người. Anh có thể vứt bó hoa đó đi không?”
Thẩm Tư Niên tốn nhiều công sức mới có bó hoa này, đương nhiên không dễ dàng vứt bỏ.
Mục đích của anh ta là cài hoa lên tóc Tô Thanh Ngư.
“Sao cô ghét hoa thế? Tôi không tin chuyện dị ứng phấn hoa. Hay là quy tắc của cô…”
“Không phải.”
Tô Thanh Ngư phủ nhận ngay: “Anh đưa hoa cho Vô Tâm, tôi sẽ đi riêng với anh để nói chuyện.”
Cô không ngu đến mức thảo luận quy tắc với Thẩm Tư Niên.
“Cũng được.”
Thẩm Tư Niên quyết định tạm ổn định Tô Thanh Ngư, như vậy mới giảm được tính cảnh giác của cô, tiện cho việc sau này lừa cô cài hoa đỏ, mặc áo cưới đỏ.
Bàn tay xương trắng của Vô Tâm nâng bó hoa dâm bụt đỏ rực, ngón tay thon dài.
Anh cúi đầu ngửi nhẹ, dường như rất thích hương hoa.
Rồi anh cúi đầu cắn một bông hoa.
Thẩm Tư Niên gầm lên một tiếng: “Hoa của tôi!”
Thẩm Tư Niên hơi mất bình tĩnh, anh ta nghiến răng trừng Tô Thanh Ngư. Đôi mắt vốn chứa tình cảm đầy sự giận dữ: “Thanh Ngư, quản lý quỷ dị của cô đi, anh ta đang phá đồ của tôi! Tôi nghĩ cô sẽ không muốn vì quỷ dị ngu ngốc đó mà phá hỏng quan hệ hợp tác tốt đẹp của chúng ta.”
Tô Thanh Ngư đâu biết Vô Tâm ăn tạp đến vậy.
Trông anh ấy cao gầy nhưng sức ăn lớn bất ngờ.
Mấy ngày trước thấy anh ấy lôi dân làng đi, mổ bụng ăn tươi vì những dân làng đó không quan trọng, Tô Thanh Ngư nhắm một mắt mở một mắt.
Nhưng hôm nay anh không chỉ xé một cánh tay chú rể mà còn ăn cả hoa.
Lẽ nào ăn thịt nhiều quá, cần ăn chút rau để bổ sung vitamin?
Bó hoa xuất hiện vốn đã bất thường, tất nhiên Tô Thanh Ngư không ngu mà giật thẳng từ tay Vô Tâm.
Ăn mất cũng tốt, bớt một mối đe dọa.
Thế là Tô Thanh Ngư khẽ cúi mắt, hàng mi dài như cánh quạt che đôi mắt cô: “Thật xin lỗi, bạn trai tôi thấy anh tặng hoa cho tôi nên ghen rồi. Bó hoa này bao nhiêu tiền, tôi đền đúng giá cho anh.”
Vẫn còn diễn!
Trong lòng Thẩm Tư Niên tràn ngập sự bực bội.
Bó hoa đã bị phá hủy vài bông, Thẩm Tư Niên thấy xót của.
Nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh, khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn Tô Thanh Ngư, nhân cơ hội: “Giờ một bó hoa không rẻ. Hoặc cô đền tôi 520 hoặc… làm bạn gái tôi ba ngày, tôi sẽ bỏ qua.”
“Thật không?”
Trong mắt Thẩm Tư Niên lóe tia sáng, thề thốt: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Cô diễn, anh ta cũng diễn.
Tô Thanh Ngư cười rạng rỡ nhìn Thẩm Tư Niên đầy tự tin: “Tự tin thế cơ à?”
“Phá đồ của tôi rồi, lẽ nào cô không đền sao?”
“Nếu tôi không có đạo đức thì sao?”
“Cô là con gái, sao lại…”
Thẩm Tư Niên cau mày, bị sốc trước sự trơ trẽn của Tô Thanh Ngư.
“Đùa thôi, đừng căng thẳng, tôi chọn cách một.”
Tô Thanh Ngư muốn mua bó hoa dâm bụt để Vô Tâm bổ sung vitamin.
Thấy Tô Thanh Ngư lấy ví, Thẩm Tư Niên lập tức nở nụ cười đắc ý: “Khoan đã, tôi nói là tiền âm phủ. Không có tiền âm phủ thì chọn cách hai đi.”
Tô Thanh Ngư đã đoán được Thẩm Tư Niên sẽ chơi chiêu này, cô cười rút ra sáu trăm đồng âm phủ: “Không cần thối, tôi mua hoa của anh.”
Nụ cười đắc thắng trên mặt Thẩm Tư Niên cứng lại: “Không thể nào, sao cô có nhiều tiền âm phủ thế?”
Ai cũng biết kiếm tiền âm phủ trong phó bản cực kỳ khó.
“Đương nhiên là chăm chỉ làm việc kiếm được.”
Thẩm Tư Niên chắc chắn không tin.
“Giờ có thể dẫn tôi đến khu vườn bí mật chưa?”
Thẩm Tư Niên nhận tiền âm phủ, mặt âm trầm: “Như cô mong muốn.”
Anh ta bước đến trước mặt Vô Tâm, hái một bông dâm bụt, nói với Tô Thanh Ngư: “Giữ làm kỷ niệm, không phiền chứ?”
Tô Thanh Ngư lắc đầu.
Con chó đen già nhất quyết không chịu lên núi, Tô Thanh Ngư đành tháo dây của nó.
“Về chỗ trọ dưới núi đợi tôi.”
Con chó đen như hiểu lời người, vậy mà nó gật đầu.
Con chó này quả nhiên là vật có linh tính.
Theo Thẩm Tư Niên, men theo lối mòn lên núi, hai bên đường có nhiều bốt điện thoại cổ, đó là loại cần thẻ để gọi, từ khi điện thoại di động phổ biến đã hiếm được dùng.
Tô Thanh Ngư cúi đầu nhìn điện thoại, xa làng, máy đã mất sóng.
“Đing đing đing—”
Tiếng chuông vang lên từ bốt điện thoại.
Một cái reo, cả dãy chuông dọc đường đồng loạt vang.