Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 131: Thị trấn tượng sáp (5)



Nữ tu nhận tiền âm phủ, nghiêng người thì thầm nhắc nhở bên tai Trang Hiểu Điệp: “Cô thật sự nên tách khỏi nhóm bạn đó. Nếu cô muốn, tôi có thể đưa cô đến nhà thờ ngay bây giờ, ở đó có nước tắm ấm áp và đồ ăn ngon. Nếu Thánh Nữ và Thánh Tử thấy cô sẽ ban phước cho cô.”
Trang Hiểu Điệp siết chặt nắm tay, lắc đầu từ chối. Cô không thể một mình đi đến nhà thờ.
Tô Thanh Ngư nhìn bộ áo nữ tu đen trên người cô ta rồi nhìn quy tắc mà Lạc Tử Huyên gửi trên điện thoại.
Điều thứ mười ba quy tắc【Thị trấn Tượng Sáp】.
【Chủ nhà trọ ở thị trấn có lòng tốt nhưng ông ấy không thể chăm sóc chu đáo cho từng vị khách. Khách quá đông, nếu ở lại nhà trọ các bạn cần tự chăm sóc bản thân.】
Dựa vào câu chữ, chủ nhà trọ này hẳn là nam.
Nhưng nữ tu xuất hiện ở đây, mọi người theo quán tính cho rằng cô ta là bà chủ.
Không loại trừ khả năng cô ta đang giúp việc trong quán.
Chủ nhà trọ thật sự chưa về, theo nguyên tắc, họ nên đợi ông ta quay lại rồi mới nhận phòng.
Nhưng giờ đã không còn đủ thời gian.
Rõ ràng những người khác cũng nhận ra điều này. Bạch Hỏa chạm nhẹ vào tay Lạc Tử Huyên, chỉ vào từ “ông ấy” trong quy tắc. Lạc Tử Huyên lập tức cảnh giác.
Bạch Hỏa định nhắc Trang Hiểu Điệp đang nói chuyện với nữ tu nhưng bị Lạc Tử Huyên giữ lại.
Lạc Tử Huyên lắc đầu, ra hiệu anh ta cứ quan sát.
Bạch Hỏa khẽ cau mày.
Để Trang Hiểu Điệp tiếp tục nói chuyện với “bà chủ” sai lầm có thể khiến cô ấy gặp nguy hiểm.
Bạch Hỏa là một người chính trực, anh quyết định bước tới cắt ngang cuộc trò chuyện: “Trang cô nương, đặt phòng xong chưa?”
“Xong rồi, xong rồi.”
Trang Hiểu Điệp nhận ba chìa khóa: “Chị này nói còn ba phòng trống cho chúng ta ở.”
“Ba phòng năm trăm đồng, rẻ quá nhỉ.”
Tô Thanh Ngư lấy hết chìa khóa từ tay Trang Hiểu Điệp, số phòng tương ứng là 202, 203 và 308.
Quả nhiên không phải quán của mình, chẳng tiếc phòng.
Ba phòng, hai phòng ở tầng hai, một phòng ở tầng ba.
Trang Hiểu Điệp thì thầm với Tô Thanh Ngư: “Chị chủ bảo tớ ở một mình trên tầng ba, tách khỏi các cậu.”
Tô Thanh Ngư gật đầu, không bày tỏ ý kiến.
Cô lại lấy ra một nghìn đồng âm phủ, bước đến quầy, hỏi nữ tu: “Cho hỏi chủ nhà trọ này khi nào về?”
Người nữ tu mặc áo đen đứng im, khuôn mặt bị tấm mạng đen dày che kín, chỉ lộ đôi mắt lóe ánh sáng lạnh lẽo.
Cô ta vẫn giữ thái độ lạnh lùng không thèm đáp.
Tô Thanh Ngư đặt tiền âm phủ trước mặt cô ta, nữ tu mới chậm rãi trả lời: “Anh trai tôi là chủ nhà trọ này. Triển lãm tượng sáp ở thị trấn sắp bắt đầu, anh ấy đang giúp ở đó, đến khuya mới về. Tôi đã đưa các cô ba chìa khóa phòng, các cô có thể lên nghỉ trước. Cô gái kia không giống các cô, lời khuyên chân thành, tốt nhất các người nên ở riêng, nếu không cả hai bên đều khó ngủ.”
Nói xong nữ tu lấy tiền âm phủ trên quầy, rút sáu trăm đồng nhét vào tay áo rồi quay vào phòng sau quầy.
Tiếng chuông gió vang lên.
Đèn ngoài nhà trọ tắt, tấm bảng gỗ treo trên tay nắm cửa bị gió lật ngược, từ “Đang kinh doanh” thành “Tạm nghỉ”.
Đường phố tối đen như mực.
Vì chủ nhà trọ thật chưa biết khi nào về nên họ cần lên phòng trước.
“Con gái ở một phòng, con trai ở một phòng, còn một phòng…”
Chu Sơn Hải nhìn Trang Hiểu Điệp đang sợ hãi: “Để một cô gái ở một mình cũng không ổn lắm.”
Điều thứ bảy quy tắc【Thị trấn Tượng Sáp】.
【Trinh nữ không được làm điều ô uế, nếu không sẽ mất đi sự che chở của thần. Trinh nữ có thể dung nạp nhiều người nhưng những người đó không nhất thiết sẽ hòa thuận.】
Câu đầu của quy tắc này ràng buộc hành vi của Trang Hiểu Điệp.
“Thần” trong quy tắc là gì, hiện giờ chưa rõ.
Nhà thờ ở đây thờ phụng gì cũng chưa rõ.
Nhưng có thể chắc chắn, “thần” che chở cho trinh nữ, chừng nào Trang Hiểu Điệp chưa vi phạm điều này, “thần” vẫn đứng về phía cô.
Câu sau của quy tắc này diễn đạt rất kỳ lạ.
Bề ngoài nó nói trinh nữ có tính cách tốt, có thể kết bạn với nhiều người.
Nhưng quy tắc chủ yếu là để cảnh báo và bảo vệ, một câu như vậy không nên xuất hiện trong quy tắc.


Tô Thanh Ngư cần về phòng để sử dụng thẻ cống phẩm.
Trước khi vào phó bản, chỉ dựa vào tên Tô Thanh Ngư không thể đoán phó bản này phù hợp với loại quỷ dị nào nên cô mang theo toàn bộ quỷ dị đã ký khế ước.
Giờ kết hợp tình hình thực tế, cô đã biết nên chọn quỷ dị nào để triệu hồi.
Điều thứ tư quy tắc【Thị trấn Tượng Sáp】.
【Ban đêm cố gắng không tách rời nhau.】
Chu Sơn Hải đáng tin hơn vẻ bề ngoài, ông vỗ vai gầy yếu của Trang Hiểu Điệp: “Mọi người, các bạn thấy thế này có được không? Mặc dù nam nữ thụ thụ bất thân nhưng đây là phó bản, phòng ở tầng ba cách tầng hai quá xa, chúng ta không ai lên đó ở, cứ để phòng đó trống. Vừa rồi nữ tu kia bảo cô Trang ở một mình một phòng, điều này mâu thuẫn với quy tắc thứ tư. Ý của tôi là tuân theo quy tắc, không tách rời nhau. Tôi và anh Bạch là nam, sẽ ở phòng 202. Các cô gái ở phòng 203. Ban đêm nếu có bất kỳ động tĩnh gì, các cô có thể sang phòng bên cạnh tìm chúng tôi giúp đỡ ngay. Nếu điện thoại có sóng, có thể gọi cho chúng tôi.”


Bạch Hỏa gật đầu: “Sắp xếp của anh Chu rất hợp lý.”
Lạc Tử Huyên cũng đồng ý.
Trang Hiểu Điệp mím môi gật đầu, cô cảm thấy chỉ cần ở cùng Tô Thanh Ngư thì sẽ rất an tâm.
Sau khi lên tầng, họ phát hiện phòng 202 và 203 không sát nhau.
Phòng 202 nằm ở góc ngoặt cầu thang hành lang.
Phòng 203 ở cuối hành lang.
Vị trí các phòng bị sắp xếp lộn xộn.
Chu Sơn Hải đưa chìa khóa phòng 202 cho Tô Thanh Ngư: “Gần cầu thang dễ chạy trốn, các cô ở phòng 202 đi.”
“Cảm ơn.”
Thực ra hai phòng này không khác biệt nhiều.
Phòng ở cuối hành lang khó chạy trốn.
Phòng gần cầu thang thì gần tầng một nhưng cũng gần tầng ba đầy ẩn số.
Trong phòng thoang thoảng mùi mốc.
Lạc Tử Huyên lùi lại một bước: “Bên cửa sổ có người!”
Nhìn theo hướng cô ta chỉ, quả nhiên có một bóng người mờ mờ cạnh cửa sổ.
Tô Thanh Ngư “tách” một tiếng, bật đèn trong phòng.
Ánh sáng vàng mờ chiếu sáng căn phòng.
Cửa sổ mở, gió đêm thổi tung rèm trắng, bên cạnh cửa sổ là một bức tượng sáp không tóc.
Lạc Tử Huyên bực bội: “Nhà trọ tệ quá, để tượng sáp trong phòng làm gì!”
Tô Thanh Ngư nhìn cái đầu bị chảy nửa của bức tượng, cười nói: “Biết đâu là vị khách trước thì sao.”
“Câu đùa này chẳng vui chút nào!”
Lạc Tử Huyên lườm cô, ngồi lên giường mềm ôm chăn: “Hai giường, cậu với bạn cậu ngủ một giường, tôi ngủ một giường.”
“Được thôi.”
Tô Thanh Ngư bước vào phòng.
Trang Hiểu Điệp đứng ở cửa thở gấp, cô ấy ôm ngực, mặt đỏ bừng: “Các cậu không ngửi thấy… mùi rất khó chịu sao?”