Họ lao vào phòng chứa đồ, nhanh chóng đóng sập cửa lại.
Bên ngoài, dường như những bức tượng sáp sợ hãi lò nung trong phòng, chúng tập trung dày đặc trước cửa.
"Khắp thị trấn này đâu đâu cũng là tượng sáp. Phòng trọ, ngõ hẻm ra bến cảng, nhà dân, triển lãm tượng sáp, thậm chí cả nhà thờ... tất cả đều có tượng sáp."
Bạch Hỏa lúng túng: "Nếu tượng sáp là vật chứa nguồn ô nhiễm, làm sao chúng ta có thể phá hủy hết được? Chẳng lẽ phải ném toàn bộ tượng sáp trong thị trấn vào cái lò này?"
Tô Thanh Ngư nhìn dòng chất lỏng màu xanh sôi sùng sục trong lò, ánh mắt đăm chiêu.
"Lily là trường hợp đặc biệt, cô ấy biết tác dụng phụ của nước thánh nên đã chủ động chọn trở thành tượng sáp. Còn những cư dân khác trong thị trấn này không hề hay biết. Khi hóa thành tượng sáp, họ mới nhận ra tất cả chỉ là trò lừa đảo. Nếu đặt mình vào vị trí những tín đồ đó, khi phát hiện ra sự thật, điều họ muốn làm nhất là gì?"
Bạch Hỏa nghiêm túc: "Đẩy vỡ... tượng thần trong nhà thờ."
"Chính xác."
Tô Thanh Ngư trịnh trọng gật đầu: "Oan có đầu, nợ có chủ. Những oán niệm ấy đã tạo thành ô nhiễm, chỉ khi thực hiện được nguyện vọng của họ, ô nhiễm mới biến mất."
Trang Hiểu Điệp đứng bên lò nung, nhìn xuống: "Tại sao ở đây lại có nhiều đồ uống màu xanh thế này? Chẳng lẽ chúng có thể làm tan chảy tượng sáp?"
Một tia sáng lóe lên.
Câu nói của Trang Hiểu Điệp khiến Tô Thanh Ngư chợt nghĩ đến một bộ phim kinh dị kinh điển mà cô từng xem trước khi xuyên vào cuốn "Kinh Dị Giáng Lâm".
Trong phim đó, linh hồn ác không thể trực tiếp xâm nhập nhà thờ nên đã nhập vào cơ thể nữ chính. Khi nữ chính bị thương trong nhà thờ, máu chảy ra, từ đó linh hồn ác xuất hiện và giết sạch mọi người.
Lúc trước, Simon đứng trước cửa nhà thờ đã bị thương bởi sức mạnh của nơi này.
Nhưng khi Tô Thanh Ngư thu gã vào thẻ cống phẩm, gã lại có thể vào nhà thờ an toàn.
Đồ uống màu xanh có thể kích thích ô nhiễm.
Họ chỉ cần làm ô nhiễm nhà thờ từ bên trong, những ý thức bị nhiễm độc ẩn náu trong tượng sáp và lang thang khắp thị trấn sẽ tràn vào, tự mình hoàn thành cuộc báo thù.
Tô Thanh Ngư chia sẻ ý tưởng với Trang Hiểu Điệp và Bạch Hỏa.
Cả ba thu thập đồ uống màu xanh.
Tô Thanh Ngư nói: "Cửa đã bị tượng sáp chặn kín, chúng ta phải trốn qua ống thông gió."
"Được."
Bạch Hỏa đẩy chiếc tủ nặng chắn trước cửa.
Tô Thanh Ngư bước lên ghế, Trang Hiểu Điệp đỡ từ phía dưới.
Cô giật nắp ống thông gió xuống, hai tay bám vào mép, dùng hết sức kéo người lên.
Cúi người, thận trọng bò vào, sau đó đưa tay kéo Trang Hiểu Điệp lên theo.
"Hiểu Điệp, lên đi."
"Ừ!"
Hai bàn tay nắm chặt, Trang Hiểu Điệp kiễng chân, đẩy người lên.
Ống thông gió tối om và chật hẹp, đầy bụi bặm và mạng nhện, bốc mùi ẩm mốc.
Bạch Hỏa leo lên cuối cùng.
Võ nghệ anh nhanh nhẹn, thoăn thoắt chui vào.
Ba người chen chúc trong không gian chật chội.
Tô Thanh Ngư bò dọc theo ống thông gió, ánh sáng mờ mờ từ cuối đường ống lọt vào. Cô bám vào những chỗ lồi lõm trên thành ống, cố giữ thăng bằng.
Nhìn qua khe hở, những gian triển lãm khác vẫn sáng đèn, các bức tượng sáp bình thường đứng yên, cư dân thị trấn đi lại ngắm nghía, cười nói vui vẻ.
Không thấy bóng dáng Thánh Tử hay Thánh Nữ.
Cuối cùng Tô Thanh Ngư tìm thấy lối ra. Cô tăng tốc bò nhanh, chui qua khe hẹp, ba người thoát khỏi triển lãm tượng sáp thành công.
Tô Thanh Ngư phủi bụi trên quần áo: "Đi thôi, chúng ta đến nhà thờ."
Ba người men theo con đường nhỏ, bỗng nghe thấy tiếng trò chuyện.
"Có người."
Bạch Hỏa giơ tay ra hiệu im lặng.
Trang Hiểu Điệp lập tức bịt miệng.
Tô Thanh Ngư nín thở, tập trung.
"Trong đợt này, vẫn không có người kế thừa nào khiến anh hài lòng sao?" Toàn thân Thánh Tử quấn băng đứng dưới gốc cây.
Đối diện gaz là Thánh Nữ với gương mặt vô cảm.
Chỉ nghe Thánh Tử thở dài: "Thôi, giờ nói những chuyện này cũng đã muộn rồi, đã có một kẻ trốn thoát, số còn lại đều ở trong triển lãm, những bức tượng sáp được tuyển chọn kỹ lưỡng sẽ giúp chúng ta dọn dẹp sạch sẽ. Tiếc thay, phải hy sinh nhiều cư dân thị trấn."
Điều thứ năm 【Ghi chú】 :
【Mỗi khoảng thời gian sẽ có năm người ngoại tỉnh đến thị trấn, hãy giữ họ lại. Nếu không thể giữ chân họ, hãy giết họ. Bí mật của nhà thờ không được tiết lộ. Thứ nên tồn tại là nhà thờ, không phải cá nhân.】
Ánh mắt Tô Thanh Ngư trở nên thâm trầm, lạnh lẽo.
Hóa ra những bức tượng sáp đã tích tụ oán niệm đến mức sắp bùng nổ.
Chẳng trách chúng biến dạng nhanh đến vậy.
Lối đi nhân viên của người đàn ông thời trang dẫn thẳng vào cái bẫy do Thánh Tử và Thánh Nữ giăng ra.
Điều đáng buồn là Thánh Tử không ngờ Tô Thanh Ngư lại đẩy Lily vào khu triển lãm này.
Khi Lily chớp mắt, Tô Thanh Ngư không thấy bóng mình phản chiếu trong đôi mắt ấy - dấu hiệu cho thấy ý thức của Lily đã bắt đầu bị nhiễm độc bởi những tượng sáp khác.
Thánh Nữ vẫn giữ vẻ mặt vô hồn.
"Chúng ta về nhà thờ thôi, chờ đợi đợt người ngoại tỉnh tiếp theo, hy vọng anh có thể trụ được đến lúc đó."
Nói xong, Thánh Tử rút từ ngực một chiếc chuông nhỏ màu vàng, khẽ lắc trước mặt Thánh Nữ. Thánh Nữ lập tức đi theo gã.
Bạch Hỏa nhíu mày: "Thánh Nữ là quỷ dị, chúng ta từng thấy đầu cô ta xoay 360 độ, sao cô ta có thể vào nhà thờ được?"
"Chiếc chuông nhỏ trong tay Thánh Tử chắc hẳn là một pháp khí quỷ dị cực mạnh."
Trang Hiểu Điệp nghiêng đầu suy nghĩ: "Bọn họ có liên hệ với Tập đoàn Sao Mai, chắc chắn còn nhiều điều chúng ta chưa biết."
"Đúng vậy."
Tô Thanh Ngư nhắm mắt, cảm nhận làn gió nhẹ thổi từ rừng cây: "Thị trấn tượng sáp là phó bản ba sao, nhưng cấp độ của nhà thờ rõ ràng cao hơn. Nhà thờ do Tập đoàn Sao Mai xây dựng, thị trấn này giống như một thí nghiệm của họ."
Trang Hiểu Điệp chống nạnh: "Tập đoàn Sao Mai này đúng là chuyên làm chuyện xấu! Biết đâu sự bùng phát quỷ dị là do họ gây ra!"
Tô Thanh Ngư nhớ lại tiểu thuyết "Kinh Dị Giáng Lâm", khi cô xuyên vào, truyện vẫn chưa kết thúc. Nguồn gốc của ô nhiễm từ đâu, cô không thể tìm được đáp án trong sách.
Liệu có thật là do Tập đoàn Sao Mai gây ra?
Nhà thờ.
Do hôm nay là ngày mở cửa triển lãm tượng sáp, tín đồ sau khi nhận nước Thánh buổi sáng đều đổ xô đến triển lãm.
Lúc này nhà thờ vắng tanh.
Anna - nữ tu em gái chủ quán trọ đang quỳ trước tượng thần cầu nguyện cho người anh đã hóa thành quỷ dị.
Cô không biết quỷ dị là gì, chỉ nghĩ anh trai không chịu vào nhà thờ, không nghe lời Thánh Tử và Thánh Nữ nên mới bị tà ma nhập, bệnh tật thành ra như vậy.
Cô ta rút từ túi ra vài tờ tiền âm phủ, buồn bã nói: "Anh trai, anh nói cần phải có tiền âm phủ từ tay người ngoại tỉnh mới có thể rời thị trấn. Dù em không muốn anh đi nhưng em vẫn lén giấu tiền cho anh. Sau đó anh lại bảo không cần tiền nữa, chỉ cần người đồng hành. Anh muốn em đi cùng, nhưng em không thể phản bội niềm tin của mình. Em đã sai sao? Nếu em rời đi cùng anh, liệu anh có bị bệnh không?"
"Anh trai cô chỉ muốn dùng cô làm vé thuyền thôi."
Tô Thanh Ngư bước thẳng ra: "Đừng quỳ nữa, vị thần cô đang lạy không nhìn thấy cô đâu."
Không cần thiết phải lén lút.
Tô Thanh Ngư lấy ra chai nước màu xanh, kéo tấm màn che tượng thần sang một bên, giơ tay hắt thẳng chất lỏng lên bức tượng dị dạng kia.