Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 37: Chương 37: Hành lang vô tận (20)



Quy tắc 12 và 13 của 【Hành lang vô tận】:
【Hãy nhớ từng người hàng xóm bạn đã gặp. Nếu thấy khuôn mặt lạ lập tức gọi bảo vệ. Nếu bảo vệ xác nhận đó là tội phạm đột nhập, hãy gọi cảnh sát. Số điện thoại gọi cảnh sát là: 65*21.】
Con số trong quy tắc này có một số bị vệt bẩn che khuất.
Mà đối chiếu với mảnh giấy của mẹ, có thể biết số bị che là 3.
【Không báo cảnh sát giả. Trước khi cảnh sát đến, hãy khống chế tội phạm. Nhớ rằng, bạn chỉ có MỘT cơ hội.】
Ông lão đeo khẩu trang chính là tội phạm!
Nhưng quy tắc nhắc nhở, Tô Thanh Ngư chỉ được báo cảnh sát MỘT LẦN DUY NHẤT.
Tô Thanh Ngư và Văn Tuyết Trà hợp lực khống chế ông lão. Da ông ta mềm nhũn như xốp, chẳng cần họ tốn nhiều sức, nhẹ nhàng ấn xuống đã khiến ông ta bất động.
Bảo vệ mặt vuông đột nhiên nghiêm nghị chỉ vào Tô Thanh Ngư: "Các cháu đang làm gì vậy? Tòa nhà này cấm đánh nhau gây rối!"
Thân hình bảo vệ cao lớn, cánh tay lực lưỡng với bắp thịt cuồn cuộn, toàn thân ông phồng lên như quả bóng bơm đầy khí, giận dữ bước về phía Tô Thanh Ngư.
"Nếu các người không buông ông ấy ra ngay, tôi sẽ ném các người xuống từ hành lang này!"
Rơi từ hành lang xuống đồng nghĩa với việc rơi vào vực thẳm vô tận, cũng có nghĩa là vĩnh viễn mắc kẹt trong phó bản này, không thể siêu thoát.
Trong mắt bảo vệ, ông lão không đeo khẩu trang thuộc về cư dân tòa nhà.
Có thể suy đoán, bảo vệ có trách nhiệm bảo vệ cư dân.
Nếu cư dân không nghe lời, bảo vệ cũng có quyền trừng phạt họ.
Tô Thanh Ngư không thể tùy tiện vào phòng cư dân, cô gọi vào phòng cô gái đang nằm dưới đất: "Làm ơn ném khẩu trang của ông ấy ra đây."
Cô gái gật đầu, chống tay lê nửa người về phía trước rồi dùng hết sức ném chiếc khẩu trang đen ra ngoài.
Trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, Tô Thanh Ngư chộp lấy khẩu trang, đeo lên mặt ông lão.
Bảo vệ mặt vuông đang xông tới bỗng dừng phắt, bàn tay ông ấy dừng lại cách mặt Tô Thanh Ngư chỉ một tấc.
Bảo vệ ngơ ngác nhìn bàn tay mình, dường như đoạn ký ức vừa rồi đã biến mất khỏi tâm trí.
Ông lão bị ghì dưới đất bỗng lấy lại sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành khi đeo khẩu trang vào.
Khi đè xuống, Tô Thanh Ngư có thể cảm nhận làn da nhũn như bọt biển của ông ta bỗng trở nên cứng như sắt thép.
Ông ta giãy giụa muốn bật dậy, lực đột nhiên tăng mạnh. Tô Thanh Ngư và Văn Tuyết Trà đều là nữ, hai người vật lộn với ông ta khá vất vả.
Tô Thanh Ngư hét lớn, đánh thức bảo vệ còn đang ngơ ngác: "Bác bảo vệ! Còn không mau lại đây giúp!"
Bảo vệ mặt mày tái mét, rút từ ngực ra sợi dây thừng trói chặt hai tay ông lão, giúp Tô Thanh Ngư khống chế gã đàn ông này.
"Bác bảo vệ, mau gọi cảnh sát đi."
Văn Tuyết Trà nói với vẻ sợ hãi, ánh mắt không rời khỏi ông lão, sợ ông ta lại giở trò.
Đồng thời, nét mặt cô ấy cũng thoáng vui mừng, cô nghĩ mình sắp thoát khỏi nơi quỷ quái này rồi.
Ai ngờ bác bảo vệ lắc đầu, ngập ngừng nói: "Không được, nếu bác giúp các cháu gọi cảnh sát, bác sẽ bị đuổi việc."
"Hả?"
Văn Tuyết Trà tròn mắt.
Tô Thanh Ngư hiểu rõ, việc báo cảnh sát phải do chính người thử thách thực hiện.
Còn cô nhìn ông lão đã bị khống chế, trong lòng cảm thấy bất an.
Cứ có cảm giác còn thiếu điều gì đó.
Bác bảo vệ mặt vuông thở dài: "Có chuyện lẽ ra không nên nói với cư dân như các cháu, nhưng giờ các cháu đã bắt được người này rồi, bác buộc phải nói. Một tuần trước, tòa nhà này có tên sát nhân lẻn vào. Gã giết mấy người ở tầng 7 rồi bị người phụ nữ ở phòng 701 phát hiện. Cô ta báo chuyện này với ban quản lý, yêu cầu họ đến giúp."

Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu
Tô Thanh Ngư cúi mắt: "Gặp chuyện như vậy, lẽ ra phải báo cảnh sát ngay lập tức."
"Chắc vậy, vì tình thế khẩn cấp, con người khó tránh khỏi sơ suất. Người phụ nữ tầng 7 đã không đưa ra lựa chọn chính xác. Cô ta chỉ báo với quản lý mà không chọn gọi cảnh sát. Sau khi biết chuyện, quản lý Sao Mai đã cắt đứt thông tin liên lạc tầng 7, phong tỏa cả tầng, mặc kệ cư dân ở đó tự sinh tự diệt."
Mảnh giấy của mẹ có nhắc đến ban quản lý.
【Công ty quản lý của chúng ta chỉ biết thu tiền, không bao giờ làm việc, càng không quản lý tòa nhà.】
Có thể tạm xếp Công ty quản lý Sao Mai vào phe ác.
Tô Thanh Ngư cho rằng tập đoàn Sao Mai chính là "xúc tu" mà nó để lại trong thế giới này. Cô cần điều tra công ty này mới có thể hé mở một góc của thế giới kỳ lạ này.
Bảo vệ mặt vuông ủ rũ tiếp lời: "Quản lý toà nhà Sao Mai thường xuyên làm chuyện bất nhân. Họ hứa sửa thang máy với cư dân, thu phí rồi bỏ xó. Trước đây ở lối thoát hiểm phía Tây có một gã độc thân ngã chết do tay vịn hỏng. Gã lăn mấy vòng rồi đập đầu xuống đất. Quản lý toà nhà thẳng tay phong tỏa lối đi, cũng không cho mang xác ra."
Tô Thanh Ngư lặng thinh.
Văn Tuyết Trà thấy bảo vệ không chịu báo cảnh sát, cô giơ tay trái ra: "Bác không gọi thì để cháu gọi. Đưa điện thoại của bác cho cháu mượn."
Bảo vệ mặt vuông xòe tay: "Chúng tôi làm việc không được phát điện thoại, chỉ có bộ đàm thôi."
Bộ đàm chỉ dùng để liên lạc nội bộ giữa các bảo vệ. Đường dây điện thoại liên lạc bên ngoài của cả tòa nhà đã bị cắt đứt. Điện thoại cố định ở tầng 4 cũng chỉ gọi được đến phòng bảo vệ.
Nếu quy tắc đã nhắc đến việc báo cảnh sát, ắt phải có cách nào đó để thực hiện.
Tô Thanh Ngư chợt nhớ đến máy tính bảng. Cô lấy nó từ ba lô ra, trong thanh công cụ kéo xuống có một nút gọi khẩn cấp.
Để kiểm tra, trước tiên Tô Thanh Ngư dùng tính năng này gọi cho số điện thoại của cô bạn thân Trang Hiểu Điệp.
Đầu dây bên kia hiển thị ngoài vùng phủ sóng.
"Chức năng này chắc chỉ dùng để báo cảnh sát thôi."
Văn Tuyết Trà cũng lấy máy tính bảng từ túi ra, cô ấy dùng ngón tay chọc chọc vào màn hình: "Để em báo cảnh sát nhé chị Ngư, chị canh chừng ông lão này kỹ kẻo ông ta trốn mất."
"Khoan đã, cơ hội chỉ có một lần, tôi cảm thấy chúng ta đang bỏ sót điều gì đó."
Trong lòng Tô Thanh Ngư cảm thấy bất an, cô cho rằng sự việc không đơn giản như vậy.
Nhưng cô tạm thời chưa phân tích ra được.
"Chị Ngư, do dự quá sẽ chuốc lấy rắc rối, đừng lo, để em thử gọi trước đã, biết đâu đây là thử thách cho ba người, mỗi người một cơ hội thì sao."
Văn Tuyết Trà nóng lòng muốn rời đi, cô ấy bất chấp sự ngăn cản của Tô Thanh Ngư, nhấn nút gọi.
Điện thoại kết nối, sau vài tiếng "tút tút", đầu dây bên kia vang lên giọng nói nghiêm túc đầy chính nghĩa: "Xin chào, đây là đồn cảnh sát, chúng tôi có thể giúp gì được cho bạn?"
"Chú cảnh sát, chúng cháu bắt được một tên sát nhân..."
Văn Tuyết Trà kể lại toàn bộ hành vi của ông lão này cho cảnh sát nghe.
Tô Thanh Ngư ra hiệu cho Văn Tuyết Trà bật loa ngoài.
Sau khi Văn Tuyết Trà tóm tắt cơ bản tình hình bên này, viên cảnh sát bên kia hỏi: "Các bạn chắc chắn đã bắt được tên sát nhân hoàn chỉnh chưa?"
Văn Tuyết Trà đáp: "Chắc chắn mà."
Nghe thấy hai chữ "hoàn chỉnh", cuối cùng Tô Thanh Ngư nhận ra nguồn cơn cảm giác bất ổn của mình.
Tên sát nhân trước mặt họ, không phải tên hoàn chỉnh!
Gã ta chỉ có nửa khuôn mặt.