Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 46: Chương 46: Trường THPT Sao Mai (6)



Tô Thanh Ngư quay đầu nhìn cô ta: “Chuyện gì?”
Lạc Tử Huyên siết chặt nắm đấm trong tay áo đồng phục, cô ta chỉ vào Bạch Nguyên Hương và hỏi: “Cô ta cũng là quỷ dị đúng không? Tại sao tối qua cô ta lại bình an vô sự? Lạnh lùng đứng nhìn mọi chuyện?”
Tô Thanh Ngư nhún vai, đưa ra phán đoán của mình: “Bạch Nguyên Hương là quỷ dị, còn Tề Duyệt thì không, cô ta chỉ là một con người bị ô nhiễm nặng.”
Theo nguyên tắc quỷ dị, quỷ dị sẽ không chủ động tấn công quỷ dị khác.
“Tối qua sao cậu không để Bạch Nguyên Hương cứu Tề Duyệt?”
Lạc Tử Huyên vừa thốt ra câu hỏi đã nhận ra cách mình nói có vẻ rất thánh mẫu.
Nhưng cô ta buộc phải hỏi.
Tô Thanh Ngư có thực lực sâu không lường được, còn có một quỷ dị bảo vệ bên mình.
Nếu Tô Thanh Ngư thờ ơ nhìn bạn cùng phòng gặp nguy hiểm, vậy thì khi Lạc Tử Huyên rơi vào hiểm cảnh, cô ta cũng không thể trông mong Tô Thanh Ngư ra tay giúp đỡ.
Nhận ra điều này, Lạc Tử Huyên rõ ràng cảm thấy hơi chán nản.
Tô Thanh Ngư trầm ngâm đáp: “Không phải tôi không muốn giúp Tề Duyệt, nhưng tôi sẽ không dễ dàng hy sinh vì người lạ. Làm vậy chỉ khiến những người thân thiết với mình bị đẩy vào vực sâu không đáy.”
“Còn nữa…”
Tô Thanh Ngư dừng lại, nhìn Lạc Tử Huyên với nụ cười đầy ẩn ý: “Cậu có năng lực, cũng sẽ không cứu những người chẳng liên quan đúng không?”
“Nếu tôi có năng lực, tôi sẽ giúp những người cần được giúp…”
Lạc Tử Huyên cố dùng lý lẽ chính nghĩa để khiến Tô Thanh Ngư cảm thấy xấu hổ.
Nhưng Tô Thanh Ngư chỉ nhún vai.
Cô đã đọc cuốn "Kinh Dị Giáng Lâm", trong đó miêu tả nữ chính Lạc Tử Huyên là một mỹ nhân lạnh lùng, thực lực mạnh mẽ, hoàn toàn không dính dáng gì đến kiểu “thánh mẫu”.
Bây giờ nữ chính nói những lời này với cô, chẳng qua là muốn cô trở thành “người tốt”.
Một “người tốt” sẵn sàng xông pha cứu người trong lúc nguy hiểm.
Rõ ràng Tô Thanh Ngư không bị mắc bẫy: “Thật cảm động, hy vọng tôi cũng có ngày được cậu giúp đỡ.”
Lạc Tử Huyên cứng họng.
Tô Thanh Ngư và Trang Hiểu Điệp cùng rời khỏi phòng, Bạch Nguyên Hương đi theo sau họ.
Khi đi ngang qua các phòng ký túc khác, cảnh tượng cũng đầy máu me.
Các nữ sinh bò trên sàn, cầm giẻ lau dọn dẹp vệ sinh.
Tối qua không chỉ phòng họ mà các phòng khác cũng có không ít người chết.
Khi đi ngang qua cửa phòng 101.
Bạch Nguyên Hương đột nhiên hành động một mình, cô ấy nhón gót, gõ cửa phòng của bà Đinh quản lý ký túc xá.
“Cốc cốc cốc—”
Tô Thanh Ngư hơi bất ngờ, không ngờ Bạch Nguyên Hương lại tự mình hành động.
Bà Đinh mở cửa, nhìn thấy Bạch Nguyên Hương, bà ta lạnh lùng hỏi: “Cô tìm tôi có việc gì?”
Giọng nói của Bạch Nguyên Hương như vọng lên từ sâu thẳm dưới lòng đất: “Tôi muốn nhập học với tư cách học sinh, ở phòng 204.”
“Đi đến phòng giáo vụ báo danh, tham gia kỳ thi bổ sung.”
Bà Đinh đáp, ánh mắt quỷ dị liếc qua Tô Thanh Ngư rồi nhếch mép: “Dĩ nhiên, cô cần có sự đồng ý của cô ta.”
Bạch Nguyên Hương tiến đến trước mặt Tô Thanh Ngư, đôi môi tím tái của cô ấy chủ động lên tiếng: “Chủ nhân, tôi muốn học.”
Học sinh xuất sắc, một sự tồn tại kỳ diệu.
Chỉ cần không bị vùi chết bởi việc học, họ sẽ học đến chết.
Khi còn sống đam mê học tập, đến khi chết đi hóa thành quỷ dị, chấp niệm ấy vẫn không thể xua tan, thật khiến người ta khâm phục.
Tô Thanh Ngư khẽ cau mày: “Ý cô là muốn gia nhập phó bản này?”
Bạch Nguyên Hương gật đầu.
“Gia nhập phó bản, có phải nghĩa là cô sẽ bị ràng buộc bởi quy tắc của phó bản này?”
Bạch Nguyên Hương thành thật đáp: “Tôi sẽ bị quy tắc chi phối giống như chủ nhân.”
“Vậy thì không được.”
Tô Thanh Ngư từ chối yêu cầu của Bạch Nguyên Hương.

“Tôi mang cô theo để cô giúp tôi. Nếu cô bị quy tắc ràng buộc, xác suất chết sẽ tăng cao. Trong phó bản này, tôi không thể mất đi sự trợ giúp của cô.”
Vừa rồi thực sự rất nguy hiểm.
Nếu Tô Thanh Ngư đồng ý với lời thỉnh cầu của Bạch Nguyên Hương, điều đó đồng nghĩa với việc hủy bỏ khế ước, Bạch Nguyên Hương trở thành một phần của phó bản.
Đến lúc đó, Bạch Nguyên Hương rất có thể sẽ trở thành lưỡi dao sắc bén quay lại tấn công Tô Thanh Ngư.
Bà Đinh thấy Tô Thanh Ngư không mắc bẫy, “rầm” một tiếng đóng sập cửa.
Dường như Bạch Nguyên Hương hơi buồn bã, cúi đầu: “Vậy tôi nghe theo chủ nhân.”
Tâm trạng Tô Thanh Ngư phức tạp vỗ vai cô ấy, an ủi: “Yên tâm, tôi biết cô yêu thích học hành. Tất cả bài tập và mọi kỳ thi trong phó bản này, tôi sẽ giao hết cho cô.”

Nụ cười bất ngờ nở rộ trên gương mặt cứng đờ của Bạch Nguyên Hương, nhưng nụ cười ấy trên làn da tái xanh lại toát lên vẻ quỷ dị: “Tôi nhất định sẽ cố gắng trả lời câu hỏi, hy vọng bài tập càng nhiều càng tốt, kỳ thi càng khó càng hay!”
Trang Hiểu Điệp nghe xong chỉ biết câm nín.
Thế giới tinh thần của học sinh xuất sắc, quả nhiên không phải người thường có thể hiểu nổi.
“Ùng ục ùng ục—”
Bụng Trang Hiểu Điệp réo lên: “Thanh Ngư, mình hơi đói rồi, chúng ta đến căng tin xem thử nhé. Nếu không, mình sợ bụng đói quá, đến lễ trao giải sẽ ngất mất.”
“Được thôi.”
Tô Thanh Ngư đồng ý.
Ngôi trường này chắc chắn không chỉ có duy nhất 【Quy tắc ký túc xá】.
Nhiệm vụ chính hôm nay là tham gia lễ trao giải, sau đó khám phá những khu vực chưa biết của trường để tìm ra các quy tắc mới.
Càng biết nhiều quy tắc, họ sẽ càng an toàn.
Vừa bước ra khỏi cửa tòa nhà ký túc xá, họ lập tức bị một đám học sinh khóa trên vây quanh.
Vẻ mặt những người này có phần cuồng loạn, chen chúc nhau.
Có người lớn tuổi, có người trẻ hơn.
Tô Thanh Ngư quan sát, nhiều người trong số họ thiếu ngón tay, tai, hoặc răng…
Khiếm khuyết nhưng chưa đến mức mất mạng.
Một đàn anh tóc vàng tiến lại gần, lấy tay che miệng, thì thào hỏi: “Đàn em mới đến, có bán máy tính bảng không? Anh thu mua giá cao, già trẻ không lừa, giá cả công bằng!”
“Không bán.”
Tô Thanh Ngư kéo Trang Hiểu Điệp, lách qua đám đông.
Máy tính bảng là đạo cụ quỷ dị quan trọng, không thể để mất.
“Ơ kìa! Đừng từ chối thẳng thừng thế chứ!”
Đàn anh tóc vàng không từ bỏ, hét lên: “Máy tính bảng có thể đổi lấy học phần đấy!”
Nghe đến học phần, Tô Thanh Ngư nhớ lại bảng chấm điểm sáng nay của bà Đinh, cô hỏi: “Học phần dùng để làm gì?”
Đàn anh tóc vàng giơ một tay lên, hất cằm: “Em bán máy tính bảng cho anh, anh sẽ nói.”
Tô Thanh Ngư lấy từ túi ra năm trăm đồng tiền âm phủ, đặt vào lòng bàn tay anh ta.
Nhìn thấy tiền âm phủ, đàn anh tóc vàng sững người, ngạc nhiên hỏi: “Sao em lại có thứ này?”
Tô Thanh Ngư nhếch môi cười: “Một câu hỏi, đổi một câu hỏi.”
“Được thôi!”
Đàn anh tóc vàng nghiến răng, kéo Tô Thanh Ngư và Trang Hiểu Điệp đến một bồn hoa vắng vẻ.
Tô Thanh Ngư khoanh tay trước ngực: “Bây giờ nói được chưa?”
Anh ta nói: “Nếu em chịu móc tiền ra sớm hơn, anh sẵn sàng kể cả chuyện mười tám đời tổ tiên cho em nghe! Trường THPT Sao Mai là trường nội trú khép kín, tỷ lệ đỗ đại học ở đây đạt 100%. Sở dĩ tỷ lệ cao như vậy là nhờ chế độ học phần. Mọi thứ ở trường này đều liên quan đến học phần, từ ăn uống đến mua sắm đều phải dùng học phần để thanh toán. Thậm chí, phòng ký túc các em ở cũng phải nộp 100 học phần mỗi tháng cho quản lý. Nếu không đủ học phần, các em sẽ bị đuổi ra khỏi ký túc xá.”
Trang Hiểu Điệp tròn mắt, không dám tin: “Học phần quan trọng vậy mà anh còn dùng học phần để mua máy tính bảng sao?”
Sắc mặt đàn anh tóc vàng trở nên khó coi: “Học phần chỉ có thể kiếm được qua các kỳ thi và biểu hiện hàng ngày của học sinh, mà để thi cần phải trả lời câu hỏi trên máy tính bảng.”
Nói cách khác, máy tính bảng là công cụ quan trọng để kiếm học phần.
Sáng nay bà Đinh ghi chép trên sổ cũng là để chấm học phần cho các nữ sinh trong phòng.
Tô Thanh Ngư mỉm cười: “Trước đây anh bị người ta lừa, bán mất máy tính bảng của mình. Đến kỳ thi mới phát hiện máy tính bảng rất quan trọng nên giờ muốn dùng chiêu cũ để lừa học sinh mới, tôi nói có sai không?”
Mặt đàn anh tóc vàng xám ngoét.
Tô Thanh Ngư hỏi tiếp: “Học phần có thể dùng tiền mua được không?”
“Tôi không biết, tôi không liên lạc được với bên ngoài, nhưng gia đình tôi mỗi tháng gửi tiền sinh hoạt cho tôi.”
Đàn anh tóc vàng siết chặt xấp năm trăm đồng âm phủ, anh ta nghiến răng: “Tiền sinh hoạt được chuyển thẳng vào tài khoản của trường, trường phát cho chúng tôi tiền âm phủ. Tiền âm phủ có thể dùng để mua đồ ở siêu thị. Khốn thật! Cái máy tính bảng bị lừa mất của tôi thế mà phải bán tới 5000 đồng tiền âm phủ! Đàn em, tôi không biết em là ai, nhưng chỉ cần em có tiền âm phủ, em có thể sống tốt ở trường này.”
Tiền âm phủ thông dụng, đây là tin tốt với Tô Thanh Ngư.
“Tôi phải làm sao mới có thể rời khỏi ngôi trường này?”
“Tốt nghiệp suôn sẻ là được.”
Đàn anh tóc vàng vô cảm: “Đừng hỏi tôi cách tốt nghiệp, nếu tôi biết tôi đã không bị mắc kẹt ở đây.”
“Câu hỏi cuối cùng, căng tin ở đâu?”
Đàn anh tóc vàng nở nụ cười quỷ dị: “Căng tin có hai nơi, một ở phía đông, một ở phía tây. Phía đông là căng tin cho giáo viên, phía tây là căng tin cho học sinh. Lời khuyên thân thiện, đừng chọn sai món ăn, nếu không tối về ký túc xá, nửa đêm phải xếp hàng đi vệ sinh, phiền lắm đấy.”