Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 49: Trường THPT Sao Mai (9)



Mái tóc đen nhánh của Lạc Tử Huyên buông thẳng hai bên cổ, một lọn tóc nhuộm tím nổi bật.
Cô ta đã đọc 【Quy tắc căng tin】, lập tức nhớ đến mình chưa có thẻ học sinh nên không xếp hàng.
Thấy bạn cùng phòng, Lạc Tử Huyên bước tới.
Tô Thanh Ngư cúi đầu ăn, cô và Trang Hiểu Điệp rời đi, theo quy tắc, Lạc Tử Huyên không thể ở lại phòng một mình, cô ta buộc phải rời ký túc xá.
Lạc Tử Huyên ngồi xuống đối diện Tô Thanh Ngư, khóe mắt hơi nhướng lên lộ vẻ nghi hoặc: “Cậu lấy thức ăn bằng cách nào?”
Tô Thanh Ngư không trả lời.
Sáng nay Lạc Tử Huyên còn cố dùng đạo đức để ép buộc cô.
Thấy Tô Thanh Ngư không trả lời, Lạc Tử Huyên cau mày rồi môi khẽ cong thành một đường nét thanh tú: “Thôi được, chuyện sáng nay là tôi sai, tôi không nên áp đặt suy nghĩ ngây thơ của mình lên cậu. Gặp nhau trong một phó bản là duyên phận hiếm có, chúng ta phải đoàn kết mới có thể tăng cơ hội vượt qua phó bản. Vậy nên chúng ta làm lành nhé, bạn cùng phòng tốt của tôi.”
Nói xong, Lạc Tử Huyên chìa bàn tay trắng muốt thon dài.
Nếu Lạc Tử Huyên thực sự muốn làm bạn với họ, bàn tay này nên hướng về Trang Hiểu Điệp.
Vì khi mới đến ký túc xá, Trang Hiểu Điệp đã chìa tay chào hỏi nhưng cô ta phớt lờ.
Không phải cô ta muốn làm lành với Tô Thanh Ngư, là muốn lấy lòng kẻ mạnh.
Cô ta không cần bạn bè, cô ta cần người mang lại lợi ích.
Lạc Tử Huyên nhìn Tô Thanh Ngư vô cùng tự tin.
Tô Thanh Ngư ngẩng đầu, chống cằm bằng tay: “Được thôi.”
Cô đồng ý nhưng không bắt tay.
Là đồng đội nhưng không phải bạn bè.
Lạc Tử Huyên thấy Tô Thanh Ngư không chìa tay, ánh mắt cô ta hơi lạnh đi, rút tay lại: “Thẻ học sinh của các cậu lấy ở đâu?”
Tô Thanh Ngư thành thật đáp: “Tất cả nơi nào có thu ngân trong trường đều có thể làm thẻ.”
Thấy Tô Thanh Ngư chịu trả lời, Lạc Tử Huyên thả lỏng đôi mày đang cau chặt.
“Vậy tiền trong thẻ thì sao?”
“Trong quy tắc đã viết, chăm làm siêng học.”
Lạc Tử Huyên cúi đầu suy nghĩ, nếu như vậy thì cô ta phải tìm được việc trong ba ngày rồi đến căng tin ăn cơm.
Nếu không thì cô ta sẽ làm trái 【Quy tắc căng tin】, nhận được trừng phạt tương ứng.
Đã có mục đích, Lạc Tử Huyên không ở lại nữa.
Cô ta muốn tìm cơ hội làm thêm trong trường.
Điều thứ hai của 【Quy tắc căng tin】:
【Hãy trân trọng từng phần thức ăn, tuyệt đối không lãng phí. Khi học sinh ăn cơm, hãy cúi đầu chắp hai tay để bày tỏ lòng biết ơn với người cung cấp thức ăn.】
Tô Thanh Ngư và Trang Hiểu Điệp ăn sạch sẽ thức ăn trong bát.
Lúc này, trong căng tin xuất hiện một người lao công khá lớn tuổi.
Người lao công mặc bộ đồng phục màu cam, giữa ngực có hai sọc ngang màu vàng kim.
Bà ta đeo khẩu trang, mái tóc điểm bạc, đôi tay thô ráp in hằn những vết sẹo chằng chịt.
Chỉ thấy bà ta què chân, khập khiễng bước đến trước mặt mỗi học sinh đã ăn xong, cong người hỏi: “Bạn học, đã ăn xong chưa? Nếu ăn xong có thể đưa khay rỗng cho tôi.”
Học sinh coi người lao công như không khí, quay đầu tránh ánh mắt của người lao công.
Nửa sau điều 1 trong 【Quy tắc căng tin】:
【Sau khi vào nhà ăn, vui lòng tuân thủ kỷ luật, xếp hàng lấy đồ ăn, chọn đúng thực phẩm, ngồi vào bàn ăn và sau khi ăn xong đặt khay vào vị trí quy định.】
Điểm quan trọng của quy tắc này là đặt khay vào đúng chỗ sau khi ăn.
Góc nhà ăn có khu vực thu gom khay đĩa.
Nơi đó chất đầy những chiếc đĩa bẩn học sinh bỏ lại.
Nơi chất đống đĩa không có nghĩa là vị trí quy định đúng.
Tô Thanh Ngư phán đoán: Điều 7 trong quy tắc đã bị ô nhiễm, cố tình nhấn mạnh nhà ăn không có lao công.
Trong khi đó, các bàn ăn trong căng tin ngổn ngang thức ăn thừa.
Nơi càng bẩn thỉu, càng thu hút nguồn ô nhiễm.
Chẳng mấy chốc, người lao công ấy đẩy xe đi khập khiễng đến trước mặt Tô Thanh Ngư, lặp lại câu nói cũ: “Bạn học, ăn xong có thể đưa khay cho tôi.”
“Được thôi.”
Tô Thanh Ngư đặt khay rỗng trước mặt người lao công.
Trang Hiểu Điệp cũng làm tương tự.
Các học sinh khác chứng kiến cảnh này bắt đầu thì thầm, họ che miệng bằng tay, khóe môi nhếch lên, đáy mắt đầy vẻ hả hê.
Nhưng sau khi Tô Thanh Ngư đưa khay xong, rời đi cùng Trang Hiểu Điệp.
Nơi quy định để thu khay ăn trong căng tin chính là xe đẩy của người lao công.
Người lao công chỉ có thể thu khay do học sinh đưa, không thể dọn khay trên bàn.
Nếu như những học sinh khác chất đống khay ở góc căng tin, sẽ khiến ô nhiễm trong căng tin gia tăng.
Gần đến giờ bắt đầu lễ trao giải.
Tô Thanh Ngư và Trang Hiểu Điệp đi về phía sân vận động.
Tại sân vận động, trường tổ chức lễ trao giải cho những học sinh xuất sắc.
Cả sân được bao quanh bởi những trang trí lộng lẫy, những dải ruy băng đủ màu bay phấp phới, khiến cả sân vận động rực rỡ lạ thường.
Nhiều học sinh đã tụ tập tại đây, họ như những con rối vô cảm, xếp hàng ngay ngắn đứng phía dưới, đồng loạt ngẩng đầu, lặng lẽ chờ lễ trao giải bắt đầu.
Trang Hiểu Điệp và các học sinh đạt điểm tuyệt đối đứng ở phía bên phải sân khấu.
Cô ấy bất an, thỉnh thoảng liếc nhìn Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư hòa vào đám học sinh phía dưới, đứng trong hàng ngũ chỉnh tề.
Khi lễ trao giải chính thức bắt đầu, hiệu trưởng bước lên bục.
Hiệu trưởng là một người đàn ông trung niên, mặc vest lịch lãm, tóc chải bóng mượt.
“Chào mừng đến với Trường THPT Sao Mai. Học kỳ mới lại có những gương mặt mới, thật trẻ trung và tươi đẹp, haha.”
Dường như hiệu trưởng rất vui vẻ, giọng ông ta cao vút: “Trường THPT Sao Mai cam kết bồi dưỡng tài năng xuất sắc. Các em là dòng máu mới của trường THPT Sao Mai, thổi hồn sức sống vào ngôi trường này. Ngày mai là ngày khai giảng chính thức, hy vọng các em sẽ đạt thành tích tốt và tốt nghiệp thuận lợi.”
Tô Thanh Ngư thấy Trang Hiểu Điệp và vài học sinh khác bước lên bục nhận giải.
Lễ trao giải bắt đầu.
“Một bài thi quỷ dị mà con người lại có thể đạt điểm tuyệt đối, ngôi trường này đúng là nhân tài ẩn dật.”
Bên cạnh Tô Thanh Ngư vang lên giọng cảm thán của một người đàn ông.
Tô Thanh Ngư quay đầu, thấy một chàng trai tóc trắng đứng cạnh mình.
Chàng trai này có da trắng như tuyết, đồng tử màu xám, ngay cả lông mi cũng trắng tinh, toàn thân toát lên khí chất thần bí.
“Đúng vậy.”
Tô Thanh Ngư đáp: “Để sống sót, tất nhiên ai cũng phải dốc toàn lực.”
Toàn thân trắng toát, đặc điểm này quá nổi bật, trong đầu Tô Thanh Ngư chỉ nghĩ đến một người.
Đó là một người bên cạnh nam chính trong tiểu thuyết "Kinh Dị Giáng Lâm", người đời gọi là Bạch Hỏa Đạo Quân, tính tình thuần thiện, mang chí nguyện cứu thế.
Ngoại hình của người này rất giống.
Chàng trai “ồ” lên một tiếng rồi nhìn Tô Thanh Ngư từ trên xuống dưới: “Sao cô nhìn ta bằng ánh mắt ấy? Hình như cô biết ta.”
Cách nói chuyện của người này văn vẻ, hoàn toàn không hợp với thế giới này.
Tô Thanh Ngư lập tức thu ánh mắt, cô chắp tay sau lưng: “Chúng ta chưa từng gặp gỡ, sao gọi là biết nhau?”
Chàng trai mỉm cười đáp: “Ta biết xem tướng mạo. Đạo sĩ mà không có chút bản lĩnh cũng sẽ không xuống núi.”