Quy Tắc Sinh Tồn Của Cung Nữ

Chương 2



Sáng sớm ngự tiền có tin đồn, có cung nữ không bị chém chết mà còn lọt vào mắt Hoàng đế, có lẽ tương lai rộng mở.

Thanh Quất vừa lau sàn xong đi ra, nhìn thấy ta như nhìn thấy quỷ.

Nàng ta thấy ta không chết dường như rất thất vọng, bĩu môi lẩm bẩm: "Đúng là may mắn, đúng là tiểu thuyết viết nữ nhi mệnh tiện, Diêm Vương còn chẳng muốn thu."

Nàng ta còn chưa nói xong, tiểu thái giám đi theo sau ta đi lên tát nàng ta một bạt tai.

"To gan! Sao dám nói chuyện với Hoan tỷ như thế?"

"Cái gì?"

Thanh Quất trừng to mắt: "Tại sao lại đánh ta?"

Nàng ta vừa nói xong, cô cô chưởng sự vội vàng đi qua tát thêm một cái: "To gan! Đức công công ở cạnh bệ hạ mà ngươi còn không biết?"

Thanh Quất chẳng hiểu tại sao lại bị tát hai bạt tai, mặc kệ ấm ức vội quỳ xuống không còn dám lên tiếng nữa.

Đức công công nói từ nay về sau ta đi ngự tiền thiếp thân hầu hạ, bảo trở về cầm vài món đồ.

Trong ánh mắt chấn động, hâm mộ của mọi người, ta ngẩng đầu lên cao.

Trước khi đi, cô cô chưởng sự nịnh hót kéo ta qua một bên hỏi: "Trường Hoan, ngươi đúng là có bản lĩnh, sao lại khiến bệ hạ vui vẻ thế?"

"Dựa vào gương mặt."

Bà ta nhìn gương mặt bình thường của ta: "..."

Sướng thì sướng, nhưng dường như ta gặp nguy hiểm hơn.

Buổi tối ngày hôm sau, tiểu hoàng đế lại bắt đầu kiếm chuyện.

Hắn bảo những thái giám, cung nữ chúng ta đứng thành một hàng, thay nhau kể chuyện xưa.

Người có thể chọc hắn cười được thưởng một chiếc lá vàng, còn không chọc cười được thì đánh một gậy.

Mấy người trước ta đều bị đánh gậy, ta nghe tiếng quỷ khóc sói gào bên ngoài, tim ta nhảy đến cổ rồi.

Từ thái phi bất đắc dĩ nói: "Haiz, lúc Khải Nhi còn nhỏ, đêm nào ta cũng kể chuyện xưa cho hắn nghe, chắc chắn hắn nhớ mẫu phi rồi."

An Hòa công chúa bị những câu chuyện xưa của người khác chọc cười run rẩy: "Con cảm thấy buồn cười, vậy mà hắn lại không cười?"

"Khi còn bé, Khải Nhi thích xem thoại bản nên cho người sưu tầm rất nhiều câu chuyện dân gian, chắc những chuyện này hắn nghe qua cả rồi."

Ta nghẹn lời, nuốt những câu chuyện xưa muốn kể xuống.

Tiểu hoàng đế nhìn ta chằm chằm: "Sao ngươi không nói?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Khụ."

Ta hắng giọng một cái: "Lúc xưa có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, trong miếu có lão hòa thượng và một tiểu hòa thượng. Một ngày nọ, lão hòa thượng kể chuyện xưa cho tiểu hòa thượng nghe..."

An Hòa công chúa ghét bỏ: "Ta vẫn chờ nàng kể chuyện thú vị, ai ngờ là câu chuyện cũ rích như thế..."

Những người khác chấn động nhìn ta với vẻ thương hại.

Giống như ta vò đã mẻ không sợ rơi, đánh gậy không thèm chạy.

Tiểu hoàng đế bắt đầu nhíu mày.

Ta nói tiếp: "Lão hòa thượng nói, lúc xưa có tên thái giám."

Tiểu hoàng đế sững sờ, hồi lâu sau vội vàng hỏi đoạn tiếp: "Tiếp theo thì sao?"

"Hết rồi."

...

Bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Công chúa An Hòa ngồi trên ghế quý phi cười nghiêng ngả.

Tiểu hoàng đế hoàn hồn lại, ôm bụng cười: "Thú vị, thú vị."

Nhóm cung nữ khác cũng bật cười.

Chỉ có bọn thái giám không cười nổi.

Ta không dám nhìn ánh mắt bọn họ.

Xin lỗi, là ta mạo phạm nhưng ta không còn cách nào, đầu tiên cần mạng có đúng không?

Tiểu hoàng đế nắm một đống vàng lén đưa ta.

"Thưởng!"

Ta muốn cười nhưng cười không nổi.

Thật đáng sợ, ngày nào cũng như vậy sớm muộn gì ta cũng bị tiểu hoàng đế này chơi chết.

Vẫn nên chạy trốn thôi.

Trước khi chạy phải mang theo chút tiền.

Đúng lúc này, thái phi nhìn bàn đầy vàng kia thở dài. An Hòa công chúa hỏi bà sao thế, bà phiền muộn nói: "Con có nhớ khi con và đệ đệ con còn bé thường chơi nhảy dây dưới cây lê trong viện của ta không? Năm đó phản quân tấn công thành, ta đề phòng bất trắc chôn ba rương báu vật dưới cây lê, đáng tiếc bây giờ không ai biết cả."

Bỗng nhiên ánh mắt ta sáng lên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com