Quy Tắc Sinh Tồn Của Cung Nữ Tiểu hoàng đế kính Thần Vương một chén rượu, nhưng lại thở dài nặng nề: "Chỉ là bây giờ phương Bắc đang lúc mất mùa, lương thực thiếu thốn, không thu hoạch được một hạt gạo nào. Lúc hoàng thúc tìm dân Mạc Bắc nhảy múa không lo lắng tình hình thiên tai ở phương Bắc à? Trẫm càng nhìn càng thấy đau lòng, sao hoàng thúc còn cười được?"
Những triều thần kia liên tục gật đầu: "Đúng vậy, năm nay phương Bắc mất mùa, chúng ta không nên hưởng lạc."
"Điệu múa ở Mạc Bắc mộc mạc, vương gia tìm vũ cơ ăn mặc thế này thật sự không ra thể thống gì, khiến những người ở Mạc Bắc thất vọng rồi."
"Bệ hạ có lòng, chúng thần mặc cảm..."
...
Nụ cười trên mặt Thần Vương cứng đờ.
Sao tình hình lại phát triển theo hướng này!
Chẳng phải tiểu hoàng đế nên lật bàn rút kiếm, nổi giận giết người à?
Bây giờ hắn ta lại thành ham hưởng lạc, tiểu hoàng đế lo nước thương dân à?
Không hiểu, Thần Vương thật sự không hiểu.
Chỉ hai tháng ngắn ngủi, sao tiểu hoàng đế này như biến thành người khác vậy.
Không bao lâu sau, hắn ta sắp xếp người bưng chén cháo bị hạ độc lên.
Không sao, chỉ cần hạ độc chết tiểu hoàng đế, cho dù phiền phức một chút, hoàng vị cũng là của ông ta.
Thần Vương nhìn chằm chằm tiểu hoàng đế cầm chén cháo độc kia, càng trở nên hưng phấn.
Nhưng một giây sau, cung nữ bưng chén cháo quỳ bịch xuống.
Nàng ta vừa run rẩy vừa khóc ròng nói: "Bệ hạ đừng ăn, trong cháo có độc!"
"Thần Vương dùng tính mạng của cả nhà nô tỳ uy hiếp, bảo nô tỳ hạ độc trong cháo. Nhưng mấy hôm trước bệ hạ thấy nô tỳ khóc ở ngự hoa viên, biết cha mẹ nô tỳ bệnh nặng, không chỉ phá lệ cho nô tỳ về nhà thăm song thân, còn cho nô tỳ bạc để chữa bệnh. Nô tỳ thật sự không làm được việc lấy oán trả ơn như vậy. Bệ hạ là Hoàng đế tốt, bách tính có ngài là may mắn to lớn, nô tỳ không thể ích kỷ vậy được."
Cả sảnh đường xôn xao.
Thần Vương sợ đến ngây người.
Nằm mơ, nhất định là nằm mơ.
Bát cháo có độc kia bị ném xuống đất, Từ thái phi nhìn tiểu hoàng đế khẽ nhíu mày, cười như bỏ được gánh nặng.
"Cuối cùng kiếp nạn này cũng qua rồi."
Vẻ mặt Thiên Lý hơi phức tạp: "Có chuyện ta không thể không nhắc ngươi, mặc dù được Trường Hoan can thiệp, hắn qua kiếp nạn này, nhưng trong sổ sinh mệnh ghi chép tuổi thọ của hắn hơn năm mươi. Nhưng lúc trước hắn vô tình tạo nên nhiều sát nghiệp, những tội này phải trả giá sau khi chết."
Từ thái phi gật đầu: "Ta biết rồi."
Bà sờ lên đầu tiểu hoàng đế.
Thần Vương tạo phản thất bại, tiểu hoàng đế ngồi một mình trong viện nhìn mặt trăng mà ngẩn người. Lúc ta nhìn qua, hắn âm thầm lau nước mắt. [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Trường Hoan, hôm nay khi trẫm nhìn thấy vũ cơ kia rất giống mẫu phi khi còn trẻ. Trẫm rất nhớ mẫu phi."
Từ thái phi đứng trước mặt hắn, cúi người muốn đưa tay lau vệt khóe mắt hắn, rơi nước mắt cười nói: "Đứa nhỏ ngốc, mẫu phi xinh đẹp hơn nàng ta."
Thiên Lý ở một bên thúc giục: "Thái phi, cần phải đi rồi."
Ta chặn lại nói: "Bệ hạ, ngài có chuyện gì muốn nói với Thái phi nương nương thì mau nói đi, bây giờ nói biết đâu được bà ấy có thể nghe thấy? Hôm nay là Trung thu đó."
Tiểu hoàng đế sửng sốt.
Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trăng hồi lâu, khẽ ngâm nga bài ca d.a.o Từ thái phi từng hát.
"Mẫu phi, con sẽ làm Hoàng đế tốt, người sẽ tự hào vì con chứ?"
Từ thái phi khóc không thành tiếng.
"Đứa nhỏ ngốc, mẫu phi chỉ hi vọng con bình an."
Đáng tiếc tiểu hoàng đế không nghe thấy.
Bóng dáng bà ấy dần tan biến, cuối cùng quay đầu nhìn về phía ta, khẽ cười: "Tạ ơn."
Từ thái phi đi.
Đột nhiên ta hơi buồn bã, chấp niệm của bọn họ đã không còn, chắc không gặp nhau nữa.
Ta vừa quay đầu, Thiên Lý còn ở bên cạnh nhìn ta chằm chằm.
Ta giật nảy mình: "Ôi, sao ngươi còn ở lại?"
Y ai oán nói: "Một người đi rồi, còn một người nữa?"
Ta ngẩn người.
Đúng rồi!
An Hòa đâu!
Ta chờ, chờ mãi, chờ sắp đến hừng đông thì An Hòa mới ung dung bay về.
Nàng ấy nhìn thấy Từ thái phi không ở đây, dường như hiểu được chuyện gì đó, hơi buồn phiền: "Chỉ còn lại mình ta."
"Đúng vậy! Chỉ còn người! Sao người còn ở đây!"
Nàng ấy tránh ánh mắt của ta, nhìn Thiên Lý mà nói: "Có lẽ ta không nỡ đệ đệ ngốc kia."
Thiên Lý ở một bên cười lạnh: "Ồ? Thật à? Ngươi không nỡ đệ đệ ngốc của mình à?"
"Gần đây đi Ngụy phủ quen như về nhà, xem như ta bị mù à?"
An Hòa chột dạ quát: "Bổn cung đi nhìn mỹ nam thì sao chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com
Báo lỗi chương