"Cái trò lì xì quái quỷ gì vậy? Đây là trò g.i.ế.c người thì có!"
"Khoan đã, cậu ta không phải đi hỏi rồi sao?"
Đột nhiên, cô gái K02 òa lên khóc:
"Tôi... tôi lừa cậu ấy... tôi nói sai màu rồi..."
2
"Tôi muốn xuống tàu! Tôi phải xuống ngay!"
"Tôi éo thèm đi chuyến này nữa!"
"Có ai không?! Có người c.h.ế.t kìa! Tiếp viên đâu hết rồi?!"
Cả toa tàu rối loạn, la hét ầm ĩ.
Mọi người bắt đầu nhận ra —
Quy tắc trong nhóm là thật!
Và đằng sau những quy tắc đó, là một thứ khủng khiếp hơn tất cả — Cái chết!
Lạch cạch! Lạch cạch!...
Tiếng giày cao gót dồn dập vang lên trên sàn tàu.
Từ cuối toa, một chiếc xe đẩy xuất hiện, theo sau là một nữ tiếp viên.
Cô ta có dáng người rất đẹp, mặc một bộ đồng phục đỏ rực.
Vì hai mẹ con tôi ngồi khá gần phía trước nên mẹ tôi lập tức giơ tay muốn gọi tiếp viên, báo có người chết.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, trong đầu tôi như có tia chớp lóe lên, tôi lập tức nhớ ra — Quy tắc số 3!
"Chỉ những món hàng do tiếp viên mặc đồng phục màu xanh cung cấp mới an toàn. Nếu thấy tiếp viên mặc đồng phục màu khác, tuyệt đối không tiếp xúc, không nói chuyện, càng không được mua đồ của họ!"
Tôi lao người sang, dùng hết sức bịt miệng mẹ mình lại!
Quy tắc số 6: Nếu bạn nhìn thấy rác trên tàu, hãy giả vờ như không thấy. Sẽ có nhân viên phục vụ dọn dẹp!
— Tiếp viên mặc đồng phục đỏ, không được tiếp xúc, không được nói chuyện!
Quan trọng hơn cả, khi nhìn vào khuôn mặt của nữ tiếp viên mặc đồng phục đỏ, tôi cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ.
Dưới lớp trang điểm tinh xảo ấy là một gương mặt vô hồn, đặc biệt là đôi mắt... lạnh lẽo, trống rỗng một cách đáng sợ.
Tôi có thể ngăn mẹ mình lại, nhưng không thể ngăn được người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có người lớn tiếng hét lên với cô ta:
"Mấy người đang giở trò gì vậy? Không thấy có người c.h.ế.t sao?"
Cô ta lãnh đạm quay đầu lại.
Kéo mở chiếc hộp nhựa khổng lồ trên xe đẩy, cô ta lấy ra một hộp cơm nhựa màu đỏ bằng tay trái, còn tay phải cầm một chai nước khoáng màu đỏ, giọng nói cứng nhắc vang lên:
"Xin hỏi quý khách muốn mua gì? Ở đây có thịt kho tàu và nước khoáng!"
"Tôi—"
Người kia lập tức im bặt.
Cô ta nở một nụ cười cứng ngắc, sau đó đi đến chỗ t.h.i t.h.ể của T05.
Cúi xuống mở ngăn dưới của xe đẩy, cô ta lấy ra một túi rác đen khổng lồ.
Nhanh nhẹn nhưng cũng vô cùng thành thục, cô ta nhét t.h.i t.h.ể của T05 vào trong túi.
Rồi… đẩy cả túi rác vào trong chiếc hộp nhựa khổng lồ kia!
Rrrr… Rrrr…
Điện thoại tôi lại rung lên.
3
**"Quý hành khách thân mến, tàu sắp dừng tại ga tiếp theo. Những ai cần xuống hãy thu dọn hành lý và rời tàu theo trật tự.
Trước đó, chúng ta hãy cùng nhau tham gia vòng chơi thứ hai!"**
— Người ẩn danh.
"Tôi không chơi nữa! Tôi không chơi nữa!"
"Ai mà còn dám chơi nữa chứ? Tiền quan trọng hay mạng quan trọng?!"
"Thề có trời, tôi không bao giờ dám bấm vào lì xì nữa!"
"Cái nhóm quỷ quái này, sao không thể rời đi được?"
Cả toa tàu trở nên hỗn loạn, ai cũng hoảng sợ.
"Trò chơi lần này là… VÒNG QUAY MAY MẮN! Người được chọn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có cơ hội nâng cấp chỗ ngồi lên khoang giường nằm số 12!"
Vút!
Trên giao diện nhóm, một chiếc vòng quay đen sì hiện ra.
Viền vòng quay có những chữ số nhỏ li ti, ở trung tâm là một chiếc kim chỉ hướng.